Phong Mang
Chương 221 : Vợ ta là bảo vật
Ngày đăng: 14:27 18/04/20
Trên thực tế, vai diễn kia của Hàn Đông cũng không phải là quỷ Dươngthuần. Vì cha là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc, nhiều lắm tính bán quỷ Dương.
Vương Trung Đỉnh sở dĩ ngay từ đầu không nghĩ đến Hàn Đông, cũng là bởi vì đã có sẵn diễn viên người lai, y liền không hướng suy nghĩ lên Hàn Đông. Sau lại được Hoàng Thác nhắc một điểm, mới phát hiện Hàn Đông càng thích hợp với cái vai diễn kia hơn.
Hàn Đông vốn tưởng rằng mình diễn người nước ngoài, là có thể thoát ly vai trò chó săn.
Kết quả không nghĩ tới, hắn chỉ là từ chó săn của Nhật biến thành chó săn của người nước ngoài.
Chuyện xưa phát sinh ở thời kì chiến tranh kháng Nhật.
Lúc ấy Thiên Tân có rất nhiều tô giới, quỷ Dương Hàn Đông diễn này là đứng ở tô giới Pháp.
(Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.)
Bởi vì huyết thống không thuần tuý, hắn tựa như Asan Ấn Độ, chỉ có thể làm một vài chức vụ cảnh sát nhỏ.
(Asan Ấn ĐỘ: thuật ngữ phân biệt chủng tộc chỉ sự thấp kém, đối với người Thượng Hải thì người Ấn Độ thấp kém hơn người Phương Tây)
Thời gian dài bị người áp chế cùng xua đuổi, tạo cho hắn tính tình nhỏ nhen. Thường thường trong lòng có chuyện gì khó chịu đều lấy việc khi dễ người Trung Quốc để trút căm phẫn.
Ví như lấy người Trung Quốc làm bia sống, luyện tập bắn súng.
Ví như để nịnh bợ một tên thủ trưởng phương Tây trên đầu đầy nấm thế nhưng đang trên đường chộp lấy một người Trung Quốc, tàn nhẫn lột da đầu, mang đến cho thủ trưởng cấy ghép.
Những chuyện thất đức như vậy đếm không xuể.
Trong phân cảnh phải diễn ngày hôm nay này, Hàn quỷ phát hiện chó mình nuôi bị người Trung Quốc nhục mạ. Vì trả thù, hắn đem người ta trói lên cây, vừa quất vừa bắt người kia học chó sủa, còn kêu gọi những người Trung Quốc khác đến vây xem. Cuối cùng kích thích sự phẫn nộ của dân chúng, bị một đám nhân dân vây đánh.
Phạm đạo diễn vừa hô một tiếng, Hàn Đông kia liền lấy một thân tư thế vẽ đường cho hươu chạy bước ra.
(vẽ đường cho hươu chạy: dung túng, giúp kẻ ác làm việc xấu).
Vương Trung Đỉnh cùng Hoàng Thác cũng tạm dừng nói chuyện phiếm, chuyển ánh mắt về hướng trường quay, thưởng thức diễn xuất phấn khích của Hàn Đông.
Hàn quỷ vừa phát hiện chó của mình ở cửa tô giới cắn một người Trung Quốc, lúc này vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Hành động này khiến cho người bị cắn thống hận, nhưng lại sợ quyền uy người nước ngoài, chỉ có thể bất mãn mắng một câu.Kết quả chuyện xấu đến rồi.
Đáng tiếc, Hoàng Thác hoàn toàn, từ đầu, vẫn luôn không biết Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông cùng một chỗ, còn tưởng rằng Hàn Đông cũng là đến ăn cơm, liền đặt tay lên bả vai hắn, xưng huynh gọi đệ tiếp đón.
"Đi nào ~ "
Đầu Hàn Đông mơ hồ, vẫn thật sự theo y đi vào.
Chờ sau khi vào nhà kịp phản ứng, Vương Trung Đỉnh đã dẫn Hoàng Thác lên lầu rồi, hơn nữa thẳng đến gian tàng thất ngay cả hắn cũng không được bước vào kia.
Mẹ kiếp!
Đây là giang sơn thật vất vả mới giành được muốn đổi chủ sao?
"Những thứ này là do cậu ấy mân mê ra." Vương Trung Đỉnh còn đang hưng trí bừng bừng khoe khoang.
Hoàng Thác không chịu nổi bị một phòng đồ chơi nhỏ rực rỡ muôn màu khóa lại rồi, thiệt nhiều tiểu lễ vật sáng tạo, nhìn xem gã nhìn cũng không kịp nhìn, yêu thích không rời tay.
"Đôi tay này cũng quá tà hồ đi?"
Vương Trung Đỉnh sau đó lại giới thiệu cho gã, chứng minh Hàn Đông so với tưởng tượng của ngươi còn tà hồ hơn nhiều.
"Mấy thứ này đều là cậu ấy mân mê ra trong lúc mộng du."
"Mộng du?"
Vương Trung Đỉnh hạnh phúc không cần nói cũng hiểu.
"Có vài buổi sáng sau khi tỉnh lại, đầu giường liền xuất hiện bao nhiêu vật nhỏ."
"Đây là cái gì?" Hoàng Thác lại cầm lấy một thứ đồ.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh thoắt biến.
"Đừng động!"
Mấy hôm nay phải làm bài đến muộn cả nhà thông cảm ^^ hôm nay được một chương thôi nhé