Phong Mang

Chương 224 : Biến khéo thành vụng

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Ngày hôm sau, Hàn Đông thực sự đem cái long ỷ kia chuyển đến đoàn phim.



Không ai dành cho hắn ánh mắt hâm mộ, mà là cả một đám luân phiên lại đây trêu chọc.



"Nha, Đông tử, cậu mượn đạo cụ từ đoàn nào vậy?"



Hàn Đông lé mắt nhìn kẻ không thức thời này, "Nói gì đó? Đây là Vương Trung Đỉnh tặng tôi."



"Đừng thổi, lần trước cậu tranh băng ghế cùng một quần diễn đã bị Vương tổng nhéo tai rồi, đừng cho là tôi không biết."



"Phải a, Vương tổng quản cậu đến nghiêm như vậy, làm sao lại cho cậu nổi bật?"



"Cậu vẫn là nên thừa dịp Vương tổng chưa tới mà nhanh chóng ngồi chút đi."



"..."



Hàn Đông trực tiếp ngồi lên lưng ghế, chân đặt lên mặt ghế, cao điệu quát.



"Các ngươi mẹ kiếp chính là ghen tị ta!"



Đang nói, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc từ một nơi không xa đi tới. Trong những người tham ban đoàn phim này, trừ bỏ Vương Trung Đỉnh, chỉ cờn gã có thể một giây quét sạch cả trường quay.



Tất cả mọi người yên lặng tản đi làm việc của mình.



Chỉ Hàn Đông còn đang tọa trên long ỷ khoe khoang hai cái đại chân dài.



Hoàng Thác đi đến trước mặt Hàn Đông, yên lặng nhìn hắn, lực uy hiếp trong ánh mắt kia không phải đùa giỡn.



Đáng tiếc Hàn Đông dựa vào một tư thế "Cáo mượn oai hùm", cứ như vậy vững vàng mà tọa.



Hoàng Thác không hiểu sao bật cười, "Gan của cậu thật đúng là không nhỏ."



"Biết là tốt rồi." Hàn Đông không nhanh không chậm thổi mạnh móng tay.



Hoàng Thác tiến đến muốn kéo hắn xuống, nhưng nghĩ đến bộ dáng bị cự tuyệt đến thương tâm của Hàn Đông đêm đó, lại nhìn những cử chỉ cố ý của hắn hiện tại, ra sức chứng minh bản thân không phải là hoàn mỹ, đột nhiên cũng có chút không nhẫn tâm nữa.



"Xét cậu đang trong tình trạng thất tình, hôm nay tạm tha cậu." Hoàng Thác nói.



"Anh nói ai thất tình?"



Hàn Đông vừa nghe liền xù lông rồi, ý tứ này không phải ám chỉ Vương Trung Đỉnh di tình biệt luyến sao?



Hoàng Thác hơi có vẻ bất đắc dĩ, "Được rồi, lớn tiếng như vậy làm gì? Cũng không phải chuyện đáng khoe khoang gì."



"Tôi xem anh đây là thiếu tự tin đi?" Hàn Đông hừ lạnh nói.



Hoàng Thác ách nhiên thất tiếu, "Cậu suy nghĩ nhiều, đối với cậu tôi vẫn là rất đủ tự tin."



"Khẩu khí không nhỏ a! Anh có biết tôi là ai không liền dám nói như vậy?" Hàn Đông các loại khiêu khích.



Hoàng Thác cười ha ha, "Tôi chính là lần đầu thấy thuyết pháp mạnh miệng như vậy."
Vương Trung Đỉnh nói: "Mấy ngày nữa sẽ đến cảnh diễn chiến tranh, quy mô khá lớn, ít nhất tuyển mấy ngàn người."



Hàn Đông từng làm đàn diễn qua nhiều năm như vậy, tự nhiên biết địa vị của đàn diễn, mấy ngàn người chỉ là trả thù lao đã mấy chục vạn. Hơn nữa ăn uống, trang phục từ từ một loạt phí tổn, một ngày chỉ sợ cũng phải trăm vạn.



Hơn nữa diễn viên quần chúng là năm bè bảy mảng, tổ chức phi thường lộn xộn, cho nên cần thời gian tập luyện rất dài, như vậy vô hình trung lại gia tăng lãng phí tài chính rồi.



"Thế nào mới có thể giảm đây?" Hàn Đông hỏi.



Vương Trung Đỉnh nói: "Nếu có thể điều động bộ đội đến hiệp trợ quay phim sẽ lời hơn, bình thường chỉ cần trả chi phí nhất định cho đơn vị, sau đó lại cho bộ đội tham diễn một chút trợ cấp, so với hiệu đầu người thuê diễn viên quần chúng sẽ giảm đi không ít tiền."



Hàn Đông lập tức nghĩ đến Hoàng Thác, "Anh có thể đi tìm gã kia a, bộ phim này không phải lấy ông ngoại gã làm nguyên mẫu sao? Gã đáng lý nên giúp đỡ một chút a!"



Vương Trung Đỉnh hỏi: "Em cảm thấy tôi có thể tìm gã sao?"



"Không có việc gì, không cần lo lắng đến em, về phần này em sẽ châm chước vô điều kiện." Hàn Đông vẫy vẫy tay vẻ mặt hào phóng.



Vương Trung Đỉnh thầm nghĩ: tôi là lo cho chính mình.



"Bỏ đi, hay là không đi đường tắt nữa. Bù thì bù đi, coi như tôi bỏ ra mua danh dự."



Vương Trung Đỉnh bỏ qua ý tưởng kia, nhưng Hàn Đông lại luẩn quẩn trong lòng, hắn vừa nghe một chữ "Bù" này cảm giác trời đều muốn sập xuống rồi.



Ngày hôm sau, Hàn Đông trực tiếp bám theo Phạm đạo diễn đòi số điện thoại Hoàng Thác, mang tâm tình trầm trọng lại biệt khuất tìm tới cửa.



"Nha, sao cậu lại tới đây?" Hoàng Thác cố ý hỏi.



Hàn Đông cố nén khuất nhục trong lòng, kiên trì nói: "Có chút chuyện muốn tìm anh hỗ trợ."



Vốn tưởng rằng Hoàng Thác sẽ nhân cơ hội làm khó dễ một phen, không ngờ giọng điệu Hoàng Thác thế nhưng rất lãnh đạm.



"Vào đi."



Bên này vị nghĩ kế Nhị Lôi son sắt bảo đảm chứng minh: "Hoàng thủ trưởng nhất định sẽ giận lôi đình."



"Cậu dám khẳng định như vậy?"



"Nhớ ngày đó lúc tôi còn ở lực lượng vũ trang, có một công ty điện ảnh tới chỗ đoàn trưởng chúng tôi xin chỉ thị, đề nghị quân đội hiệp trợ quay phim, lúc ấy bị đoàn trưởng chúng tôi cho một tát đuổi về."



"Vì cái gì?" Vương Trung Đỉnh biết rõ còn cố hỏi.



"Cậu ta nghĩ đến nhờ bộ đội hiệp trợ quay phim là đùa giỡn a? Cái kia cần phải tầng tầng phê duyệt, nhất định phải có phê chuẩn của cấp trên ngoài đơn vị mới có thể."



Mới vừa nói xong, bên nhà sản xuất liền gọi điện thoại đến đây.



"Vương tổng, nói cho ngài biết một tin tốt lành, Hoàng thủ trưởng đáp ứng vận dụng hơn một vạn quân đội từ học viện quân sự cùng đơn vị vũ trang đến hiệp trợ chúng ta quay phim rồi."



Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt liền tái rồi.



...