Phong Mang
Chương 229 : Hạnh phúc nhiều nhiều
Ngày đăng: 14:27 18/04/20
Xem sách xong, Hàn Đông lên giường ngồi tu luyện.
Tư thế ngồi xếp bằng thật ra rất đẹp, về phần có tác dụng hay không sao ~ cái đó lại là vấn đề khác.
Vương Trung Đỉnh đối với lần này cũng là một thái độ xem thường, "Ngộ ra cái gì rồi?"
Hàn đại sư ngữ khí trầm trọng, "Ta từ trong tăm tối nhìn thấy lại có tiểu nhân ở sau lưng khơi mào chuyện tình địch."
Vương Trung Đỉnh không hỏi tiểu nhân kia là ai, chỉ hỏi: "Tiểu Tam là ai?"
"Nói ra ngươi đừng có sợ."
"Em nói đi."
"Sợ là họ Lý tên Thượng."
Vương Trung Đỉnh ngay cả một diễn cảm cũng không cấp, trực tiếp dùng ngón tay vén mí mắt Hàn Đông, nhìn xem có phải tẩu hỏa nhập ma rồi hay không.
Hàn Đông nắm lấy cổ tay của y, "Em không phải đùa."
"Tôi biết." Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ mặt Hàn Đông, "Là tên tiểu nhân kia đùa giỡn."
"Thế nào lại để mặc hắn quấy phá như thế?!"
Hàn đại sư sát thấy có chuyện lạ rống mạnh một tiếng, thân hình nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Viết bùa, tụng thần chú, hoa chân múa tay thật cao hứng, y y nha nha... giằng co đến vô cùng vui thích.
Sau lại gặp gương mặt lạnh lẽo của Vương Trung Đỉnh, thở hồng hộc vật lại trên giường.
"Em đã phá tai họa cho anh rồi."
Vương Trung Đỉnh lẳng lặng hỏi: "Cái này và tác pháp thay tôi phá giải bệnh phụ khoa có gì khác nhau?"
(bênh phụ khoa là bệnh chỉ có ở phụ nữ ấy, giờ mình mới biết:v lúc dịch k hiểu tưởng nam cũng có)
Hàn Đông bất minh sở dĩ, "Ý gì?"
"Cần đến em phá sao?!!"
Được rồi... Hàn Đông nháy mắt thành thật lại.
"Suốt ngày lo mấy thứ vô dụng, làm chút chuyện có ý nghĩa được không?" Vương Trung Đỉnh lại quở trách.
Hàn Đông hỏi: "Vậy anh nói xem cái gì là có ý nghĩa?"
Đặt ở hai năm trước, Vương Trung Đỉnh đánh chết cũng không tin chính mình sẽ nói ra một hồi phía dưới.
"Em đã có thể tác pháp chiêu đào hoa, không thể tác pháp phá sao?"
(mọi ng nhớ hoa hồng, bùa, rồi nước hoa hồng quần lót viết tên VTĐ linh tinh không, lần đấy là làm phép chiêu đào hoa đấy:)))
Hàn Đông hơi có vẻ áy náy, "Có thật ra cũng có, bất quá đạo hạnh em không đủ, sợ không cẩn thận đem cả anh cũng phá cùng."
"Tôi không sợ, em phá đi." Vương Trung Đỉnh rất có lòng tin.
Vì thế, Hàn đại Tiên nhi lần thứ hai nhảy xuống đất, lại thần thần cằn nhằn vật lộn một trận, khi dừng lại đầu đã đầy mồ hôi.
"Không biết không dùng được không..." Hàn Đông vừa lầu bầu vừa đi về bên giường.
Hàn Đông lập tức mắt sáng long lanh, Dubai a, thủ đô xa hoa a, khách sạn bảy sao trên thuyền a!
Chính yếu là, không cần diễn cái nhân vật bệnh chó dại kia nữa.
Có lẽ là đắc ý hơi quá rồi, Vương Trung Đỉnh đột nhiên hỏi: "Em là thực sự tính ra hay là giả có tai họa?"
Hàn Đông lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, "Thực sự là tai họa, em làm sao dám nói đùa loại chuyện này đây?"
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Vậy thì chờ em trở về tiếp tục đón bộ phim điện ảnh thứ hai đi."
Hàn Đông ngạc nhiên, "Bộ phim kia không phải kế hoạch chiếu kì nghỉ hè rồi sao? Chờ em trở lại đã muộn a?"
"Không có việc gì, có thể điều chỉnh từ nghỉ hè đến quốc khánh."
Hàn Đông lại nói: "Như vậy bộ phim thứ ba cũng bị chậm rồi, còn có kịch bản 《 trộm ảnh 2》 vẫn còn chưa..."
Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngắt lời, "Yên tâm, tôi sẽ an bài tốt, mỗi nhân vật đều không thể thiếu."
Hàn Đông, "..."
Ngày hôm sau đoàn phim nhận được thông báo, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị các thủ tục xuất ngoại. Không đến thời gian một tuần, toàn bộ thủ tục đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Một đêm trước khi đi, Hàn Đông lại là các loại hưng phấn.
"Ngày mai được gặp Calne đạo diễn sao!" Cố ý làm trò hô to trước mặt Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh không phản ứng chút nào.
Hàn Đông cố ý gom qua trêu đùa, "Được a ~ lần này không biến sắc sao ~ "
Vương Trung Đỉnh hừ nói, "Tôi đã sớm chết lặng."
"A, cũng đúng..."
Nhiều tình địch như vậy, nếu nhắc đến mỗi kẻ đều biến sắc, thật là một gánh nặng không nhỏ.
Kết quả, buổi tối lúc Hàn Đông mở album ảnh trong điện thoại, đột nhiên phát hiện rất nhiều ảnh chụp bị mất.
Vẻ mặt đắc ý ghé qua chất vấn Vương Trung Đỉnh: "Ngài không phải chết lặng rồi sao? Như thế nào còn xóa ảnh a?"
Vương Trung Đỉnh giả vờ không biết gì, "Ai xóa hình của em?"
"Kia như thế nào không còn nữa?"
"Quá đầy nên hệ thống nuốt đi?" Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời.
Hàn Đông lập tức bám lên cổ Vương Trung Đỉnh, hai người náo loạn một trận đến mệt mới dừng lại.
"Đúng rồi, mấy ngày này anh đừng quên lấy uống thuốc pha nước uống. Em xem giọng anh có chút khan, có thể là cảm mạo rồi."
Hàn Đông nói xong liền đem chỗ thuốc buổi chiều mua đặt tới vị trí bắt mắt nhất.
Hắn hiện tại đã không còn cà lơ phất phơ như trước nữa rồi, có đôi khi còn có thể nhắc nhở Vương Trung Đỉnh một vài việc.
Vương Trung Đỉnh trái lạikhông còn tích cực như vậy, có một vài lời Hàn Đông dặn dò, y có thể còn khôngxem ra gì.