Phong Mang

Chương 230 : Bất ngờ

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Hàn Đông đã lên xe cùng đoàn phim xuất phát.



Sau khi Vương Trung Đỉnh trở về từ sân bay, Tây Tây mới rời giường không bao lâu. Nâng cao eo nhỏ, tinh thần cao gấp trăm lần từ phòng ngủ đi tới.



Đánh răng rửa mặt đều rất nhanh nhẹn, sữa cũng uống nhiều hơn một ly so với bình thường, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.



Vương Trung Đỉnh nhìn tiểu răng luôn lộ ra kia, nhịn không được hỏi: "Như thế nào cao hứng vậy?"



"Bởi vì đuôi sam thúc thúc đi rồi nha."



"Con vẫn không thích người đó ở lại đây?"



Tây Tây tiến đến bên tai Vương Trung Đỉnh, nhỏ giọng nói: "Mỗi lần đồng học của con đến nhà làm khách, đều nói bộ dạng con giống chú ấy, nói thật con rất xấu hổ."



Vương Trung Đỉnh vốn tưởng rằng Tây Tây là ngại diện mạoHàn Đông không đủ soái, kết quả Tây Tây rất nhanh lại bồi thêm một câu.



"Con thật sự không muốn bị đồng học coi là bình hoa."



Vương Trung Đỉnh ách nhiên thất tiếu, "Xem ra con rất có tự tin đối với gen tiểu tóc quăn, hốc mắt sâu, lục chỉ của gia tộc a."



Tây Tây hì hì cười, một biểu tình bị người nhìn thấu.



"Được rồi, nhanh ăn đi, ăn no ta đưa con đến trường." Vương Trung Đỉnh sờ sờ tiểu đuôi thỏ như thác nước của Tây Tây.



...



Một tuần sau, cũng chính là ngày Hàn Đông tính ra "rắc rối quấn thân" đầu tiên, bộ phim 《Màu đỏ chiến thần》 của Vệ Thị do hắn tham gia diễn, đồng bộ truyền bá trên mạng.



Bộ phim này ở giai đoạn thẩm giai gặp không ít việc ngoài ý muốn.



Xét duyệt phim truyền hình khác với xét duyệt phim điện ảnh, phim truyền hình trừ bỏ bắt buộc phải đến tổng cục lập hồ sơ, còn phải đưa đến các đài truyền hình thẩm tra.



Trong số các đài truyền hình, CCTV xét duyệt càng nghiêm khắc. Phim truyền hình muốn được phát ở đây, nhất định phải có sự chấp nhận của tổ thẩm tra 15 người.




Phùng Tuấn nói: "6 cảnh."



"Còn mấy cảnh diễn gây nghiệp chướng?"



Phùng Tuấn lại nhìn, "Tính cả cảnh bức người học chó sủa kia, đại khái còn có ba."



Vương Trung Đỉnh đành hạ quyết tâm, "Trừ màn này, hai cái kia đề xóa."



Phùng Tuấn có chút khó xử, "Chúng tôi muốn cắt, nhưng đài truyền hình không đồng ý, dù sao cũng đều dựa vào Hàn Đông mà kiếm rating a."



"Chẳng qua bồi thường tổn thất cho họ."



Phùng Tuấn nâng trán, "Được rồi." Lần đầu nghe nói vì ngăn chặn hỏa mà cắt phim.



Nhưng mà, khiến Vương Trung Đỉnh không thể tưởng được, chính là, cảm xúc của người xem cũng không có bởi vì phần diễn cắt giảm mà có xu hướng dịu đi, ngược lại theo sự biến mất của Hàn quỷ ngày càng nghiêm trọng.



Thậm chí có vài người đối với Hàn Đông đã đạt đến hoàn cảnh "Nhân vật diễn viên bất phân".



Rất nhiều người trực tiếp vào weibo Hàn Đông "Khẳng định" kỹ năng diễn xuất của hắn.



"Ta thật sự được khó có thể tưởng tượng một kẻ mặt mũi hiền lành, như thế nào diễn xuất khiến người ta ghê tởm như thế."



"Mắng một nhân vật hư ảo không thể giải mối hận trong lòng, cho nên đối với không thể, tôi đành phải mắng cậu."



"May mắn tôi không gặp, Mã linh sư a Mã linh sư, ngươi sao lại nghĩ không thông như vậy đây?"



"..."



Thậm chí có người trực tiếpgửi bưu kiện cho Vương Trung Đỉnh, "Tôi khẩn cầu toàn bộ tập đoàn Trung Đỉnhcác người phong sát hắn, nếu không tác phẩm công ty các người quay ngày sau,tôi một bộ cũng sẽ không xem."



(chương này cứ hư cấu kiểu gì =.=)