Phong Mang
Chương 266 : Vậy để cho gã đi đi
Ngày đăng: 14:27 18/04/20
Kế tiếp Hạ Dương Trác lên sân khấu.
Nếu cậu và Hàn Đông ở trong phim là phát tiểu, như vậy tuổi hai người tất phải xấp xỉ. Tuy rằng cùng thuộc lớp người trẻ, nhưng mà khoảng cách mười tuổi vẫn là khiêu chiến không nhỏ đối với Hạ Dương Trác.
Thấy cậu mặc đồng phục cảnh sát, trong lòng Hàn Đông run lên.
Quá giống Hạ Diệu.
Chủ yếu là, người này so với Hạ Diệu còn có thêm một đôi đồng tử màu lam, đứng ở đó quá hút mắt rồi.
Dù vậy, hoá trang sư vẫn phải hạ không ít công phu trên mặt cậu. Màu da phải đậm hơn một chút, kiểu tóc phải chải ngay ngắn hơn một chút, bằng không lại ép không nổi khí chất trên người.
Tuy rằng tạo hình vô cùng không như ý, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của Hạ Dương Trác lại đối lập.
Nhìn thấy bạn thân chết thảm ở trên đường, Hạ Dương Trác không có lập tức tiến lên gào khóc, mà ngơ ngác nhìn, bảy tám giây sau, cảm xúc mới chợt bùng nổ.
Cậu lảo đảo bổ nhào đến trước người Hàn Đông, ngửa mặt lên gào khóc, nước mắt như vỡ đê.
Tê tâm liệt phế, trạng thái cuồng loạn kia, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, người đang được cậu khóc chính là kẻ lưu manh suốt ngày gọi cậu là "Hạ Tam Đản"...
"Cắt"
Thuận lợi thông qua.
Từ lúc quay xong bộ 《 Trộm Ảnh 》, Lỗ đạo diễn cũng đón quay mấy bộ phim, không phải kịch bản vứt đi thì chính là diễn viên bất tài, đã thật lâu không có loại cảm giác sảng khoái này.
Sau đó là Chu Lê lên sân khấu.
Lúc này Hạ Dương Trác đang quỳ gối bên người Hàn Đông khóc đến thương tâm, Chu Lê từ trên xe bước xuống, chứng kiến một màn trước mắt, phản ứng đầu tiên chính là hét lên sợ hãi.
"A —— "
Vốn dĩ Hàn Đông cũng "đã chết", giờ khắc này cũng phải đổ mấy giọt mồ hôi lạnh.
Ngươi còn dám kêu đến kinh hỉ chút nữa không? =))))
Hai hàng lông mày của Lỗ đạo diễn mày nhíu chặt, rất rõ ràng, một màn thuận lợi như vậy lại bị một tiếng kêu làm cho nát bét.
Nhị Lôi ở một bên hắng giọng, "Vương tổng, có chuyện cần nói với ngài."
"Nói thẳng."
"Cái kia, Thái Bằng... Gã cũng muốn đi."
Mặt Vương Trung Đỉnh nhanh chóng chìm xuống, "Gã đi làm gì?"
"Gã nói gã cũng là người đầu tư, có nghĩa vụ giám sát chất lượng phim nhựa."
Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời: "Nói cho gã biết, nghĩa vụ này không cần, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được."
"Tôi cũng đã nói như vậy, nhưng mà..." Nhị Lôi e dè bồi thêm một câu, "Người ta nói là không đành lòng để một mình ngài vất vả như vậy." =)))
Vương Trung Đỉnh hơi kém chửi tục, lão tử cần đến ngươi mèo khóc chuột?
"Không cho gã đi!" Bốn chữ ngạnh sanh sanh.
Nhị Lôi chần chừ, "Như vậy không tốt lắm đâu?"
Hai người các ngươi tình cảm ổn định như vậy, không thêm chút sóng to gió nhỏ sao đủ kích thích?
Vương Trung Đỉnh vừa muốn phản bác, đột nhiên lật đến tờ đăng kí kia của Chu Lê.
Trầm mặc nửa ngày, lời nói xoay chuyển.
"Vậy cứ để gã đi đi."
Lời nhắn của dịch giả:
Gửi bạn nào còn bức xúc vì lịch úp truyện của tớ. Tớ làm bộ này vì sở thích và không có cái trách nhiệm nào ràng buộc hết. Có chăng là trách nhiệm sẽ không drop vì tớ hứa với những bạn đã ủng hộ tớ từ lúc đầu.
Tớ làm một mình nên phải bỏ ra rất nhiều thời gian cũng như công sức và bạn không hề trả lương cho tớ vì việc này. Cho nên chưa nói đến việc tớ đang thi tốt nghiệp đại học, cho dù tớ rảnh rỗi chơi bời tung tóe mà một tuần úp một chương thì vẫn là tớ không nợ gì bạn cả nhé.
Không nói ai trong nhà mình đâu =))