Phong Mang

Chương 267 : Phạm nhị

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Trước khi đi một ngày, Vương Trung Đỉnh ở nhà thu dọn đồ đạc.



Tây Tây chạy tới làm trợ thủ cho cha, bận bịu suốt hai giờ, thở hồng hộc hỏi Vương Trung Đỉnh: "Ba ba, đuôi sam thúc thúc sao không thu dọn?"



"Hắn đang bên ngoài uống rượu cùng bằng hữu." Vương Trung Đỉnh nói xong liền đem một khay đựng đồng hồ đưa cho Tây Tây, "Đến, đều đặt vào cái này."



Sau khi thu dọn xong toàn bộ, Hàn Đông vẫn chưa trở lại.



Vương Trung Đỉnh gọi điện thoại cho tiểu Lương.



"Như thế nào vẫn chưa về?"



Tiểu Lương nói: "Tôi căn bản kéo không động, lôi kéo thế nào cậu ấy vẫn an vị trên mặt đất."



Vương Trung Đỉnh vừa nghe liền biết hàng này lại uống say rồi.



"Cậu chuyển điện thoại cho cậu ấy."



Không đầy một lát, trong điện thoại liền truyền ra thanh âm say khướt của Hàn Đông.



"Vương Trung Đỉnh, anh đừng có giả ngưu bức, anh... của anh không lớn bằng người ta..."



(Ngưu bức: lợi hại, dịch thô hơn là trâu bò:v)



Trong mắt Vương Trung Đỉnh lộ ra nghi ngờ, "Không lớn bằng ai?"



"Chồng của ân nhân em, người kia, tựa như nỏ pháo, xả nước tiểu cũng có thể đem tường phá ra một cái lỗ..."



Mặt Vương Trung Đỉnh cọ một cái liền tái rồi.



Y có vẻ như... nghe đến rõ ràng.



"Cơ ngực kia, khổ người kia, một thân khí phách kia, kia mới gọi là ngưu bức, hô hô hô..."



Vương Trung Đỉnh quẳng di động về phía Tây Tây nói: "Đi, theo ba ba ra ngoài một chuyến."



"Đi làm gì?" Tây Tây tò mò.



Vương Trung Đỉnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Trói tên súc sinh kia về."



"Đợi đã." Tây Tây quay đầu chạy vào trong phòng, không đầy một lát liền xách ra một cây gậy, "Ba ba, cho người."



Vương Trung Đỉnh một tay vươn đến ôm lấy Tây Tây, "Hảo nhi tử."
Hai phụ tử cuối cùng đem tên quái đản đáng xấu hổ này xách trở về.



Sau khi về đến nhà, Vương Trung Đỉnh trước tiên đem Hàn Đông vứt vào phòng tắm.



Hàn Đông lúc bình thường đã nhị. Lúc này say rượu lại càng không giống người bình thường nữa.



Trong nhà thời gian này vẫn dùng loại xà phòng tắm thủ công, Vương Trung Đỉnh đã đưa cho Hàn Đông rồi, hắn lại thừa dịp y không chú ý từ trong ngăn kéo lấy ra thêm một khối.



Sau đó chắp tay sau mông đi đến trước mặt Vương Trung Đỉnh, thần kinh cười hề hề hỏi: "Anh đoán trong tay em là cái gì?"



Vương Trung Đỉnh mắt lạnh chống đỡ.



Hàn Đông vèo một cái đưa tay lên trước mặt y, "Cái mới, em dùng cái mới, ha ha ha ha ha..."



Vương Trung Đỉnh nháy mắt không bình tĩnh được nữa, bởi vì y có chứng ám ảnh cưỡng chế, cái cũ nếu chưa dùng xong, liền không được xé vỏ cái mới.



"Đặt về cho tôi!" Giận dữ mắng một tiếng.



Hàn Đông không chỉ có không đặt về, còn trêu tức người tự high, "Ta dùng cái mới, ta dùng cái mới, ta dùng cái mới..."



Vương Trung Đỉnh vừa định tiến lên đá hắn một cước, kết quả xà phòng trên tay Hàn Đông rơi xuống đất, hắn khom lưng xuống nhặt, một cước này của Vương Trung Đỉnh liền đá không nổi.



Hàn Đông nhặt lên xong lại nối nghiệp tiếp tục tự high, "Ta dùng cái mới, ta dùng cái mới, ta dùng..."



Không đầy một lát, xà phòng lại đi trượt tay rơi xuống mặt đất.



Vương Trung Đỉnh hổn hển, "Một khối xà phòng ngay ngắn, bị em vứt thành cái dạng gì rồi?"



Hàn Đông lại xoay người lại nhặt.



Nhặt xong lại rơi, rơi xong lại nhặt, sau khi lặp lại vài lần, Vương Trung Đỉnh không còn chút oán hận nào nữa. =))



Hàn Đông tắm rửa xong đặt đầu xuống giường liền ngủ mất.



Vương Trung Đỉnh một mình lên sân thượng hút thuốc, đầy trong đầu đều là cái câu "Của anh không lớn bằng người đó" kia.



Dưới tình huống bình thường, lúc Vương Trung Đỉnh khó chịu trong lòng đều tới nơi này ngồi trong chốc lát. Đều không phải là bởi vì nơi này không khí tươi mát, mà là vì vị trí nơi này bí mật, Hàn Đông muốn tìm được y, bình thường cần phí rất công phu lớn.



Mỗi lần chứng kiến thân ảnh Hàn Đông cực độ lo lắng chạy tán loạn xung quanh, dù Vương Trung Đỉnh giận dữ đến thế nào cũng đều tiêu tan.



"Hàn người mù, ở đây." Vương Trung Đỉnh lạnh lùng gọi.



Hàn Đông nhiệt tình như lửa vội chạy lên.



Trở lại giường lớn trong phòng ngủ, Hàn Đông lại giống như nhị hàng, vô lại dính đi lên, các loại nị oai.



"Trung Trung oa, Trung Trung oa, Trung Trung oa..."



Vương Trung Đỉnh nắm lấy bàn tay ý đồ vươn đến đũng quần mình kia, lãnh lời nói: "Ngài không phải chê tôi không lớn bằng người ta sao?"



Hàn người mù đáng khinh cười cười, "Cái này gọi là nồi nào úp vung nấy, em nhanh như vậy, đối với lớn như vậy cũng không thích hợp, đúng không?"



"Thối không biết xấu hổ." Khóe môi Vương Trung Đỉnh rốt cục mỉm cười.



...