Phong Mang

Chương 280 : Xui xẻo

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Vương Trung Đỉnh hỏi bảo vệ khách sạn, bảo vệ cho biết Hàn Đông cái gì cũng không nói, trực tiếp lái xe đi rồi.



"Chỉ đi một mình sao? Còn có người khác không?"



Bảo vệ lắc đầu, "Tôi không thấy người khác, chỉ thấy hắn vội vàng lên xe."



Vương Trung Đỉnh lại hỏi tiểu Lương, "Hắn có đánh tiếng trước với cậu không?"



Tiểu Lương lắc đầu, "Tôi trước khi đi WC còn thấy cậu ấy đang so rượu với người ta, trở về đã không thấy người rồi."



Nghe thấy hai chữ "so rượu", đầu Vương Trung Đỉnh oanh một tiếng nổ tung.



Bởi vì Du Minh làm chuyện gì cũng vô thanh vô tức, cho nên cậu rời đi cũng không có ai nghi ngờ, Vương Trung Đỉnh cũng không lường trước cậu sẽ xảy ra chuyện. Nghe tiểu Lương vừa nói như thế, phản ứng đầu tiên của Vương Trung Đỉnh chính là Hàn Đông uống rượu mộng du đi ra ngoài rồi.



"Nhị Lôi, mang vài người theo tôi."



"Vâng."



Hàn Đông lái xe đến ngang đường thì chết máy, xuống dưới sửa nửa ngày cũng không sửa nổi. Hắn trong cơn tức giận trực tiếp bỏ xe lại, bắt một chiếc xe taxi đi tiếp.



"Sư phụ, đi khu biệt thự Kinh Nguyên." Hàn Đông đã sớm hỏi thăm rõ ràng địa chỉ Nguyên Trạch.



Lái xe gật gật đầu, "Được."



Vừa ngồi, Hàn Đông đột nhiên ngửi được một mùi lạ, liền hỏi lái xe: "Sư phụ, xe này của ngài có cái mùi gì đó?"



Lái xe cũng hít hà, "Phải không? Không có cái gì a, có thể là lâu không mở cửa thông gió."



"Nha." Hàn Đông không tiếp tục hỏi.



Trước khi lên xe, cảm xúc Hàn Đông phi thường kích động, hai con ngươi trừng đến so với chuông đồng còn lớn hơn. Kết quả sau khi lái xe một đoạn đường, cơn buồn ngủ lại vây đến, Hàn Đông như thế nào cũng không dậy nổi tinh thần.



Không thể ngủ, không thể ngủ... Hàn Đông tự mình nhắc nhở, trong lúc mộng du hành vi của hắn thực khó mà khống chế.



Nhưng cuối cùng vẫn là niệm đến nhắm mắt rồi.



Xe taxi chạy đến nơi, lái xe chìa tay về phía Hàn Đông, "Tổng cộng chín mươi tám nguyên."



Hàn Đông nhắm hai mắt sờ sờ túi áo, xong rồi, vừa rồi đi quá gấp quên đem tiền.



"Sư phụ, nếu không ngài cho tôi số tài khoản, tôi trở về sẽ gửi cho ngài." Hàn Đông nói.



Lái xe nhìn Hàn Đông nhắm nghiền mắt, biểu tình bình đạm không hề có chút kinh ngạc, trực tiếp trả lời: "Thật ngại, chúng tôi không cho nợ."



"Vậy làm sao bây giờ?" Thần sắc Hàn Đông vô cùng lo lắng, "Tôi đây còn có việc gấp. Sư phụ người xem như vậy được không? Tôi dùng điện thoại của ngài gọi cho trợ lý, trong lúc đó nàng sẽ đến đây trả tiền."



Lái xe nói: "Đã trễ thế này tôi đợi không được, tôi cũng phải về nhà ngủ a."



Hàn Đông sờ sờ ở trên người, giá trị nhỏ nhất chính là chỗ quần áo này, cũng là hơn vạn, nhưng vì Du Minh, Hàn Đông chỉ có thể cắn răng dậm chân một cái."Sư phụ, tôi giao cái áo khoác này cho ngài được không? Áo khoác của tôi là của nhãn hàng nổi tiếng, mua vào hai vạn chín."



Lái xe vừa nghe hai vạn chín, nhất thời giễu cợt một tiếng.
"Vương tổng..." Nhị Lôi muốn nói lại thôi.



Vương Trung Đỉnh cho bọn họ một chữ —— đi, một đám người nơm nớp lo sợ rời đi, chỉ còn lại hai người Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh.



"Em còn nhớ tôi từng nói gì với em không?" Mặt Vương Trung Đỉnh âm trầm đến dọa người.



Hàn Đông như trước ngạnh cổ lớn tiếng, "Muốn cưỡng gian chém giết tùy anh."



Mới vừa nói xong liền bị Vương Trung Đỉnh nhét vào trong xe.



"Không phải... Anh làm thật a?" Hàn Đông sợ hãi rồi.



Vương Trung Đỉnh căn bản không chấp nhận hối hận của hắn, trực tiếp kéo quần xuống dùng "súng" nói chuyện.



Lần đầu tiên không bôi trơn, không dạo đầu, không dựa theo tiết tấu của Hàn Đông, mà chỉ là một mặt mạnh mẽ cưỡng đoạt.



Vương Trung Đỉnh chưa từng làm qua chuyện lỗ mãng như vậy.



Đây là lần đầu tiên.



Hàn Đông đau đến gân xanh đều nổi lên, còn không thôi ồn ào, "Có bản lĩnh dùng sức kháo, kháo chết đi, mẹ nó có cho anh một ngày đau lòng..."



Vương Trung Đỉnh bắn cũng chưa bắn, giữa đường liền rút ra rồi.



Một tay đẩy Hàn Đông xuống xe, không quản hắn,tự mình lái xe đi.



Hàn Đông một mình hứng gió thu lạnh run, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tâm lạnh.



Ngay khi hắn nhấc chân phải bước đi, đột nhiên nhớ tới một việc.



Có vẻ như dụng ý của cái bẫy này là khiến Vương Trung Đỉnh hiểu lầm hắn, không phải là thật sự muốn đánh Du Minh, có lẽ chỉ là vì chọc giận mình mà thôi.



Nói cách khác... Hiểu lầm Nguyên Trạch sao?



Hàn Đông nhớ tới Nguyên Trạch bị mình đánh cho khóe miệng phiếm máu, cả trán đều đổ mồ hôi lạnh.



Có cần đi bồi thường cho người ta không?



... Vương Trung Đỉnh cuối cùng vẫn là không thể duy trì tác phong tiêu sái kia, lái xe không đến hai cây số liền vòng lại.



Hàn Đông cũng không thể bỏ đi phong phạm mài mài chít chít của mình, đi đến cửa nhà Nguyên Trạch lại xoay người. Bỏ đi, vẫn là đừng mạo hiểm a, vạn nhất bị hắn giữ lại liền phiền toái.



Vì thế, hai người lại đụng mặt.



Mà lần này, Hàn Đông lại lấy một bộ phong tư mới đi ra từ trongnhà Nguyên Trạch xuất hiện trước mặt Vương Trung Đỉnh.



Sau đó, không có sau đó nữa.



Hàn Đông cảm giác trước khixuất môn hẳn là nên xem Hoàng lịch.