Phong Mang
Chương 281 : Vu oan không thành
Ngày đăng: 14:28 18/04/20
Du Minh nhập viện rồi. Không hề ngoài dự liệu, Hàn Đông lại hầu hạ trước giường.
Du Minh xuất thân khiêu vũ, thân thể phi thường mềm dẻo, đây là lần đầu tiên bị gãy xương, nhưng lại là những hai nơi, có thể thấy được này đám người này xuống tay nặng như thế nào.
"Không phải Nguyên Trạch." Đầu óc Du Minh rất thanh tỉnh, "Người như Nguyên Trạch khinh thường nhất là dùng loại thủ đoạn này."
Hàn Đông hiện tại ngẫm lại cũng hiểu là rất có đạo lý, nhưng khi đó làm sao đầu óc lại nóng lên, cái gì cũng không để ý đây?
"Đông tử, cậu nhún nhường Vương tổng chút, làm hoà đi."
Hàn Đông nhất thời xù lông, "Tôi bằng cái gì phải chịu thua? Hắn đã đem mông tôi kháo đến nở hoa rồi."
Du Minh cố sức nhếch nhếch khóe miệng, "Cậu đường đường một đại Tiên nhi cũng còn có lúc xúc động, y một phàm nhân chẳng lẽ còn không thể ngẫu nhiên có chút mất khống chế?"
Hàn Đông buồn bực, lúc trước hắn và Vương Trung Đỉnh cãi nhau, Du Minh đề nghị đều là thuật ngữ cao thâm như "Đoan trước", "Lượng trước" vân vân, hiện tại như thế nào cũng bắt đầu dùng "Chịu thua" đây?
Đoan trước: Kiên định giữ chủ kiến.
Lượng trước: thờ ơ lạnh nhạt, gạt sang một bên.
Du Minh nín thật lâu rốt cục cũng xả cùng Hàn Đông.
"Trước kia tôi luôn muốn chiếm thế thượng phong trong tình cảm, hiện tại phát hiện người không còn ở đây nữa cái gì cũng không còn ý nghĩa. Loại tình cảm này của chúng ta thật sự rất không chắc chắc, không biết ngày nào đó sẽ bị một gậy đập tan, học cách quý trọng đi."
Du Minh trước kia cảm thấy Hạ Hoằng Uy là một ngọn núi, vĩnh viễn chắn ngang ở trước mặt cậu, ngăn cản cậu trải nghiệm thế giới tốt đẹp ngoài kia. Hiện tại ngọn núi này đã bị dời bỏ, cậu tự do rồi, nhưng cũng đồng thời mất đi sự che chở của ngôi nhà.
Hàn Đông trầm mặc lúc lâu mới mở miệng, "Việc này là tôi liên lụy tới cậu."
Du Minh thắc mắc, "Liên quan gì tới cậu?"
"Tôi cảm thấy, mục đích của đối phương chưa chắc đã là chỉnh cậu, có thể chỉ là muốn lợi dụng cậu chọc giận tôi, khiến cho tôi làm ra chuyện hoang đường, dẫn đến hậu quả Vương Trung Đỉnh hiểu lầm tôi."
Du Minh khẽ nheo mắt, "Chiếu theo lời cậu nói, người này có thể là một trong các tình địch?"
Hàn Đông gật gật đầu, rất chắc chắc: "Nhất định là tình địch của tôi."
"Vì cái gì không phải của Vương tổng?"
"Bởi vì người theo đuổi tôi đều rất có tố chất MAN."
Du Minh, "..."
Hàn Đông vỗ vai Du Minh nói: "Yên tâm đi, ca tuyệt sẽ không để cậu bị liên luỵ, nhất định sẽ đem việc này tra ra chân tướng, bắt kẻ kia chết không có chỗ chôn."Vừa dứt lời, điện thoại Hàn Đông liền vang lên.
"Người tài xế kia tìm được rồi." Thanh âm Tiểu Lương rõ ràng.
Hàn Đông lập tức đứng dậy đi ngoài đi, "Tôi đi xem."
Lên xe, tầm mắt Hàn Đông đột nhiên định trụ trên một chiếc xe riêng màu đen sang trọng, thẳng đến khi xe của mình ra khỏi bãi đỗ, hắn mới dời ánh mắt.
Kết quả, Hàn Đông mới vừa chân trước rời đi, Hạ Hoằng Uy lại từ chiếc xe phía sau bước xuống.
Thật cẩn thận đeo lên tay cho Chu Lê.
Trên đoạn đường đến văn phòng Vương Trung Đỉnh này, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Người tài xế kia đã bị bắt rồi."
Chu Lê không chút hoang mang nói: "Chính là muốn gã bị bắt, gã không bị bắt, như thế nào thu phục được hồ ly già Phùng Mục Chi kia?"
"Tôi hiện tại là lo lắng gã nhịn không nổi, bị đánh mấy cái liền khai ra, như vậy chẳng phải quá rõ ràng là vu oan?"
Chu Lê cười, "Một chỗ gãy xương 20 vạn, hai chỗ 50 vạn, ba chỗ 100 vạn."
Trợ lý kinh hoảng, "Vốn này chi cũng quá lớn đi?"
"Phùng Mục Chi bị chỉnh sụp đổ, còn mang đến cho tôi lợi tức xa hơn con số này nhiều."
Trợ lý vẫn là lo lắng, "Gã có khi nào bị đau liền gánh được không?"
Chu Lê hừ một tiếng, "Vậy cô quá lo lắng rồi, người này ưu điểm lớn nhất chính là xương cốt cứng rắn."
Trợ lý yên tâm, nhịn không được khen nói: "Một chiêu này của chị thật lợi hại, vừa châm ngòi Vương tổng cùng Hàn Đông, lại có vu oan Phùng Mục Chi, còn nhân tiện dạy dỗ Du Minh, ngày sau Vương tổng muốn không trọng dụng chị cũng không được."
Chu Lê ngăn lại, yên lặng nhìn trợ lý.
"Không biết nịnh nọt thì đừng làm trò, tôi muốn chính là coi trọng, không phải trọng dụng."
Trợ lý lập tức không lên tiếng nữa.
Vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, đầu tiên cảm nhận được chính là một loại không khí âm trầm, nhưng mà loại này lại làm cho Chu Lê vô cùng hưởng thụ.
"Vương tổng, ký tên một chữ đi."
Không ngoài dự liệu, Vương Trung Đỉnh liếc mắt qua đầu tiên không phải văn kiện, mà là đồng hồ trên cổ tay nàng.
"Ailles đại sư không phải đã qua đời sao?"
Chu Lê cười cười, "Không hổ là người trong nghề a, đây là phần hậu lễ cuối cùng khi ông ấy sắp lìa đời."
Vương Trung Đỉnh không hiểu sao đồng hồ này lại rơi vào tay tiện nhân?
Vì thế hỏi: "Có thể tháo xuống cho tôi thưởng thức chút không?"
"Chỉ có thể nhìn không thể tháo." Chu Lê nói.
Vương Trung Đỉnh lại hỏi: "Vậy đưa tay qua đây thì sao?"
Vương Trung Đỉnh quét mắt quá Nhị Lôi một cái, Nhị Lôi nháy mắt hiểu ý, bước mấy bước lại đây, một phen túm chặt cổ tay Chu Lê, mạnh mẽ kéo đến trước mặt Vương Trung Đỉnh.
Chu Lê bị nắm chặt đến đau nhưngkhông dám nói, mới vừa móng tay xinh đẹp mới vừa làm toàn bộ bị bàn tay thô rápcủa Nhị Lôi kia tròng lên, lại không thể tức giận mắng chỉ có thể giương mắtnhìn. Hàn Đông đã đi thông đồng cùng người khác như vậy, ngài đây còn vì hắn thủthân như ngọc?
(thông đồng bên Trung nghĩa là đi dan díu với người khác ấy)