Phong Mang

Chương 283 : Nợ máu trả bằng máu

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Du Minh hiển nhiên không chú ý tới Hạ Hoằng Uy, còn đang gian nan bước lên bậc thang đại lầu bệnh viện.



Hạ Hoằng Uy nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn biến dạng cùng cái chân băng bó thạch cao của cậu, cảm giác tim mình giống như vừa bị người nào đó hung hăng xé nát.



Hạ mẫu ban đầu cũng không nhận ra đây là Du Minh, sau lại nhớ tới Hoa Tử từng nói Du Minh bị đánh, lại theo dõi diễn cảm của Hạ Hoằng Uy, nháy mắt đoán ra người này là ai.



Bất luận kẻ nào gặp loại sự tình này đều rất khó tin tưởng là trùng hợp, càng không nói Du Minh là một "Cái đinh" trong mắt Hạ mẫu.



"Tâm cơ thật không phải sâu bình thường." Hạ mẫu thay đổi gương mặt ôn nhu lúc trước, trực tiếp mở miệng sắc bén.



Hạ Hoằng Uy đã hoàn toàn nghe không được Hạ mẫu nói gì, lập tức chạy tới hướng Du Minh.



Đột nhiên một thân ảnh chặn ngang trước mặt mình, khiến Du Minh sững sờ tại chỗ.



"Làm sao anh lại ở đây?"



Hạ Hoằng Uy không trả lời, trực tiếp hỏi: "Ai làm?"



Du Minh quét mắt đến Hạ mẫu ở một bên, nhịn không được lại nói: "Anh sẽ không phải là ở đây cùng mẹ..."



"Tôi hỏi em là ai làm?" Hạ Hoằng Uy tức giận ngắt lời Du Minh.



Hạ mẫu ở một bên ho nhẹ nói: "Hoằng Uy chú ý một chút."



"Đều con mẹ nó câm miệng!!!"



Tiếng gầm giận dữ bất chợt phát ra chấn Hạ mẫu đến sắc mặt trắng bệch, mấy ngày qua Hạ Hoằng Uy lúc nào cũng bồi tiếp ở cạnh giường, mặc dù không phải nói gì nghe nấy, nhưng cũng chưa từng nói lời bất kính như vậy.



"Con bảo ta câm miệng?" Thanh âm Hạ mẫu có chút phát run.



Hạ Hoằng Uy đã nghe không thấy lời của ai nữa rồi, chỉ như phát điên chất vấn Du Minh: "Ai làm? Em nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai làm?"



Du Minh không nói lời nào.



"Ai? Ai?"



Du Minh bị bóp chặt đến đồng tử đều sắp rơi ra, trong ánh mắt nhìn Hạ Hoằng Uy mờ mịt hơi nước. Gắng gượng không chảy xuống.



Cuối cùng vẫn là đôi mắt Hạ Hoằng Uy đỏ trước, vòng tay ôm chặt lấy Du Minh, gắt gao kìm lại không buông, thanh âm như là thống hận, hoặc như là đau lòng tới cực hạn.



"Minh Nhi, Minh Nhi..."



Hạ mẫu chưa từng thấy qua Hạ Hoằng Uy như vậy, hơn ba mươi năm nay, nhi tử của bà vẫn luôn duy trì gương mặt không có độ ấm ra ra vào vào, chưa bao giờ có một người, khiến cho hắn lộ ra biểu tình yếu đuối như thế.



Trong lòng Du Minh dâng lên cả một núi những lời muốn nói, cuối cùng lộn xộn đến chỉ còn lại ba chữ —— Em không sao.



Đây là an ủi lớn nhất cậu có thể cho Hạ Hoằng Uy.



"Hộ chiếu tìm được rồi, không biết tên Tôn Tử nào nhét vào ngăn kéo..." giọng điệu Hàn Đông cứng rắn nói đến một nửa, liền bị tình cảnh trước mắt dọa nghẹn lời, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, "Kháo, làm sao anh lại ở đây?"Hai người cửu biệt gặp lại nghiễm nhiên không có hơi đâu phản ứng với gia hỏa tâm thần phân liệt này.




Thái Bằng vừa hút thuốc vừa cảm khái, "Đường đường một đại mỹ nhân cứ như vậy bị hủy rồi."



"Kia lúc đó chẳng phải một tay ngài tàn phá sao?"



Thái Bằng lộ ra điệu cười âm trầm, "Không có biện pháp, Vương Trung Đỉnh muốn khiến tôi chú ý đến cô ta, tôi phải nghĩ ra một chiêu hủy cô ta, mới có thể an tâm."



Thái Bằng lúc trước để người lộ ra tin cho Chu Lê, nói Nguyên Trạch là tình địch cuối cùng của Vương Trung Đỉnh, mục đích chính là vì dẫn đường Chu Lê tự đào mộ phần cho chính mình.



Nói trắng ra là, người khởi xướng tất cả chuyện này chính là Thái Bằng.



Phùng Mục Chi sâu kín thở dài.



"Đây cũng là cô ta tự chuốc lấy, phàm là một nữ nhân thông minh lanh lợi, đều sẽ không chọn lựa chọc đến Du Minh."



Thái Bằng bật cười, "Cô nói lời này không phải tự vẽ lên mặt mình sao?"



Mặt Phùng Mục Chi nháy mắt kéo xuống, "Tôi lúc đầu là không biết rõ tình hình được không?"



"Tôi phát hiện cô lúc tức giận rất dễ nhìn, so với chiêu bài giả cười kia thật là thuận mắt hơn."



Phùng Mục Chi không để ý gã.



Thái Bằng cũng không tiếp tục đùa cợt, trực tiếp hỏi chính sự.



"Tới tìm tôi làm gì?"



Phùng Mục Chi nói: "Cấp vai diễn chính của phim mới cho Lý Thượng."



Thái Bằng quả thực muốn hộc máu, "Làm sao cô vẫn muốn dây dưa cùng hắn?"



"Lần này gài Chu Lê, hắn lập công chuộc tội rồi, quyết định cho hắn một cơ hội."



"Cô không sợ hắn đem cô khắc chết sao?"



Phùng Mục Chi nói: "Không có biện pháp, con người tôi chính là thích khiêu chiến với cực hạn."



Thái Bằng hừ cười một tiếng, "Tôi sẽ chờ đến một ngày cô bỏ mạng."



"Ngài vẫn là nên hảo hảo bắt lấy cơ hội này để phát triển quản lý nghệ sĩ đi. Hiện tại Trung Đỉnh bên này âm thịnh dương suy, là cơ hội để các người khai phá mỹ nữ."



Thái Bằng cố ý hỏi: "Hợp tác một chút?"



"Khi cần thiết tôi cũng có thể giúp ngài một phen, hợp tác thì vẫn là quên đi, tập đoàn Trung Đỉnh kia tôi có bao nhiêu cái đầu cũng không dám trêu vào."



Thái Bằng nhe răng, "Cô cũng thật khéo đưa đẩy."



Phùng Mục Chi không nói gì, khoát tay lên xe.