Phong Mang

Chương 284 : Ngươi được ta không được!

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Chu Lê bị chỉnh, không chỉ có giúp cho Du Minh hả giận, còn mang đến cải thiện đáng kể cho tình trạng của cậu. Mấy người lúc trước luôn nhăm nhe hiện giờ đều thành thật lại, trong thời gian ngắn rốt cuộc không ai dám có tâm cơ gì với Du Minh nữa.



Nhưng mà tình huống của Hạ Hoằng Uy bên kia lại không hề hoà dịu, ngược lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, lúc trước chỉ là Hạ mẫu, sau lại cả Hạ phụ, tình hình càng ngày càng phức tạp.



Cho nên, ngày tháng của Du Minh vẫn như cũ không được dễ chịu.



Cũng may có người anh em rắn rỏi Hàn Đông này mỗi ngày đồng cam cộng khổ cùng cậu, Du Minh và Hạ Hoằng Uy không được gặp mặt, Hàn Đông cũng không đi gặp Vương Trung Đỉnh, vô luận Vương Trung Đỉnh bên kia lấy lòng như thế nào, Hàn Đông vẫn là quyết tâm không quay về.



"Tôi nói, cậu làm loạn cái gì? Nên về thì về đi." Du Minh cũng nhìn không được nữa.



Hàn Đông ngạnh cổ lên vẻ mặt bất khuất, "Người kia đối với tôi như vậy, tôi lại dễ dàng tha thứ cho y? Tôn nghiêm nam nhân của tôi ở đâu?"



Hai chữ "tôn nghiêm" từ miệng tên đê tiện này nói ra nói đến Du Minh cảm thấy thật buồn cười, "Cậu phải hiểu cho chính xác đạo tôn nghiêm một chút, lần tới người ta tặng đồ vật này nọ cũng đừng nhận, Hồi Hồi ăn đến ngon lành như vậy, còn dám nói tôn nghiêm với tôi."



(hồi hồi 回回 là cái món nợ tội gì k biết =.=)



Trên mặt Hàn Đông có chút nhịn không nổi, "Tôi đó là sợ lãng phí lương thực, bỏ đi rất đáng tiếc, trả về lại nguội lạnh."



"Vậy đồng hồ trên cổ tay cậu thì sao? Cái này có thể trả."



Hàn Đông vừa nghe xong vội vàng ôm tay bảo vệ, hậu trứ kiểm bì cười, "Tôi nhưng không trả, tôi đang thiếu một cái đồng hồ dây da đeo buổi tối."



Du Minh hừ lạnh một tiếng, "Đồng hồ còn phân ban ngày ban đêm?"



"Cậu đây là không hiểu a? Ban ngày cần mang đồng hồ kim loại cứng cáp, tạo dựng khí chất thành thục lão luyện. Buổi tối mang đồng hồ dây da mềm mại, có thể mang bầu không khí thư giãn, cái này gọi là thưởng thức cuộc sống."



Du Minh thiết một tiếng, không thèm nói gì nữa.



...



Bên này, Vương Trung Đỉnh hỏi Nhị Lôi: "Đồ vật tặng chưa?"



"Tặng rồi."



"Cậu ấy nhận không?"



"Nhận."



Vương Trung Đỉnh chờ thật lâu, hi vọng Nhị Lôi cấp cho chút mặt sau, kết quả miệng Nhị Lôi này vừa ngậm lại liền một mực không mở ra nữa.



"Cậu ấy không nói gì khác?" Vương Trung Đỉnh rốt cục nín không được hỏi.



Nhị Lôi biểu cảm có lỗi nói, "Gì cũng không nói."



Hàng này... Vương Trung Đỉnh quả thực không có cách nào với hành vi hai mặt này của hắn, lại tự nhận đuối lý, chỉ có thể cắn răng chịu đựng."Tây Tây." Mở miệng gọi nhi tử.



Tây Tây chạy chậm một đường vào phòng, "Ba ba."



"Đi gọi đuôi sam thúc thúc của con về." Vương Trung Đỉnh trực tiếp phân phó.



"Gọi như thế nào?" Tây Tây hỏi.


Lý Thượng lúc trước đã rất khoe khoang, lần này lại chung sân khấu với Hàn Đông, tâm tư tranh cường háo thắng đều viết ở trên mặt.



Độ biến hóa về nhan sắc của Lý Thượng trong một năm này có thể nói là kinh người, ngũ quan bình thường không có gì đặc biệt trở nên lập thể thâm thúy hơn rất nhiều. Nếu nói Hạ Dương Trác thuộc cấp bậc bơ kem, Lý Thượng chính là thuộc loại mị lực nam nhân thành thục gợi cảm.



(bơ kem chắc chỉ vẻ ngoài non nớt)



Mà Hàn Đông lại đi lộ tuyến hoàn toàn tương phản.



Một cái cà vạt xinh đẹp hình thắt hình M, một thân âu phục cắt may khéo léo. Vị trí ống quần giao với giày da chỉ dao động ở 0.5-2 cm, đảm bảo quần tây thời thời khắc khắc bảo trì độ huyền rũ tự nhiên lại không đến mức xuất hiện nếp uốn trên giày.



Cẩn thận chặt chẽ chuyên nghiệp như thế, tất phải xuất ra từ tay Vương Trung Đỉnh.



Lời dạo đầu đi qua, MC liền tiến hành phỏng vấn đồng thời với cả ba người.



Trong quá trình phỏng vấn này, đều có thể thấy được đạo hạnh sâu cạn của mỗi vị.



Lý Thượng hiển nhiên là trải qua không ít chương trình như vậy, giành nói giành máy quay giành đến vô tình lại tự nhiên, thường xuyên gánh những vấn đề lớn, đùa đến người xem dưới đài cười ha ha, khí tràng nháy mắt vượt qua hai người còn lại.



Mà Hàn Đông có danh dự quốc tế quấn thân, lại thêm cố ý giả bộ cao lãnh, làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác khó có thể tiếp cận, MC vốn cũng không dám nói chuyện với hắn, bởi vậy cơ hội phát biểu liền càng ít.



Phỏng vấn đồng thời để làm nóng đã xong, MC bắt đầu phỏng vấn từng người.



Đầu tiên chính là Lý Thượng.



"Nghe nói Lý Thiên Bang là người nhiều biệt danh nhất trong giới, cái gì Lý Đại Chân Dài a, Lý Đại Tài Tử a, có thể nói cho chúng tôi biết cụ thể về từng cái không?"



Lý Thượng ra vẻ khiêm tốn, "Không không, mọi người chỉ là nói vui thôi."



MC rất biết bưng hắn, "Không phải chứ? Lý Đại Chân Dài chính là người trong giới công nhận a. Tôi nhớ lúc ấy trên bìa tạp chí đều là ảnh chân dài của anh, lúc ấy tôi đã nghĩ, chân người này là như thế nào? Lại có thể dài như vậy, đã vậy còn thẳng."



Lý Thượng cũng phi thường phối hợp với MC, hôm nay mặc một cái quần dài bó sát, càng lộ ra hai cái chân thon dài cao ngất.



"Có thể cho chúng tôi thưởng thức chân dài hay không?"



Lý Thượng ngượng ngùng, "Hay là thôi đi?"



MC ý vị khuyến khích, người xem dưới đài cũng ồn ào theo.



"Đi một vòng, đi một vòng."



Lý Thượng "miễng cưỡng" đi một vòng ở trên đài, từng tư thế đặt chân đều vừa hay triệt để khoe ra hai cái đại chân dài.



Dưới đài tiếng thét chói tai liên tục.



MC lại nói: "Lý Thiên Bang còn có một biệt hiệu —— Lý Đại Tài Tử, người xem biết là từ đâu mà có không?"



Mọi người ồn ào không rõ.



MC nói: "Năm trước bộ phim 《 Xé Rách 》 đại nhiệt, kịch bản chính là Lý Thiên Bang sáng tác."



Phía dưới nháy mắt một mảnh tiếng kinh hô.