Phong Mang

Chương 290 : Không việc gì

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Không giống với 《 Trộm Ảnh 1》 bùng nổ ở giai đoạn sau, 《 Trộm Ảnh 2》 từ khi công chiếu tới nay liền một đường bão táp, không đến hai tuần lễ đã phá mười triệu, cứu nguy cho tập đoàn Trung Đỉnh khoảng thời gian này đã có xu hướng suy tàn, thật xứng với cái danh cây tiền.



Cho nên, hai ngày nay công ty lại chuẩn bị một buổi Lễ Chúc Mừng.



"Tập đoàn Hằng Vũ muốn liên hợp tổ chức cùng chúng ta." Phùng Tuấn nói.



Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Có thể."



Phùng Tuấn có chút kinh ngạc, bởi vì mỗi lần vừa nhắc tới Hằng Vũ, thái độ Vương Trung Đỉnh này tựa như nuốt phải ruồi, nếu không phải có Chu đại hồ ly ở đây, y là tuyệt đối sẽ không trêu chọc con sói Thái Bằng kia.



Hiện tại Chu đại hồ ly không còn, Vương Trung Đỉnh hẳn là tránh Thái Bằng không kịp mới đúng, như thế nào lại...



"Người này tuy rằng chẳng ra gì, nhưng mà nhân viên cũng không tệ lắm, thời gian quay phim cũng bỏ không ít công sức, mở tiệc chiêu đãi bọn họ cũng là nên làm." Vương Trung Đỉnh thể hiện tấm lòng rộng rãi phi phàm.



Phùng Tuấn tỏ vẻ đồng ý: "Nhân tài bên kia thật đúng là không ít, mỗi người đều nghiệp vụ vững chắc, cần cù chu đáo, thực không rõ vì sao những người đó phải đi theo gã."



"Nhân tài không phải chiêu nạp tới, là bồi dưỡng ra, cậu hẳn là nên thắc mắc, vì cái gì công ty chúng ta đào tạo không ra những người như vậy?"



Phùng Tuấn khiêm tốn nghe chủ tịch dạy bảo.



"Vâng, quả thật phải chỉnh đốn lại một chút, cả đoàn thể tinh thần tan rã, làm việc chậm chạp, không biết là bị ai lây đến loại tác phong bất lương này." =)))) ông giỏi lên làm chủ tịch luôn đi



Vương Trung Đỉnh giả vờ không nghe thấy.



Phùng Tuấn lại hỏi: "Có cần mời Hoàng thủ trưởng không?"



"Mời." Vương Trung Đỉnh phi thường quyết đoán.



"Nguyên chủ tịch thì sao?"



"Mời." Như trước rất quyết đoán.



Phùng Tuấn oán thầm: lần này sao đột nhiên hào phóng như vậy?



"Còn có chuyện gì không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Phùng Tuấn phục hồi tinh thần lại: "Không có."



"Vậy đi ra ngoài đi."




Vương Trung Đỉnh vừa định cưỡng ép đẩy hắn ra, Hàn Đông liền mở miệng: "Em mua hai căn nhà rồi."



Cánh tay Vương Trung Đỉnh ngừng lại: "Em thực sự mua?"



"Ân, hai căn nhà đối diện, anh một cái em một cái."



"Vậy sao em không mua cái diện tích thật lớn đi?" Vương Trung Đỉnh không hiểu.



"Em phải giữ lại một căn dùng khi chúng ta cãi nhau, như vậy khi em mộng du chạy về, cũng không cần lại đi đường xa như vậy nữa, hai ba bước là đến."



Trong lòng Vương Trung Đỉnh mềm nhũn, liền ôn nhu mở miệng hỏi: "Bụng còn khó chịu không?"



Hàn Đông thật lâu không trả lời.



Chờ Vương Trung Đỉnh nhìn sang, chợt thấy Hàn Đông đã lệ rơi đầy mặt.



Vương Trung Đỉnh liền luống cuống.



"Em làm sao vậy?"



Hàn Đông nói: "Không sao, em vui."



Vương Trung Đỉnh vừa lau nước mắt cho hắn vừa hỏi: "Em vui còn khóc cái gì?"



"Sáng nay em cũng đi xem 《 Trộm Ảnh 2》, phát hiện thật sự rất hay."



Vương Trung Đỉnh: "..."



Khi về đến nhà, Hàn Đông đã ngủ rồi, Vương Trung Đỉnh trước tiên ôm hắn lên giường, mang nước cho hắn súc miệng, mới đem quần áo bẩn của mình cởi ra đưa cho bảo mẫu.



"Đem quần áo này giặt giúp tôi."



Bảo mẫu rất thắc mắc, "Không phải trực tiếp vứt đi sao?"



Bởi vì y phục của Vương Trung Đỉnh nhiều, mặc lại rất kỹ tính, đừng nói đã bị nôn lên, dù là dính một chút dầu mỡ cũng sẽ không tiếp tục dùng.



Nhưng Vương Trung Đỉnh lại khinh miêu đạm tả nói với bảo mẫu: "Là cậu ấy nôn, không việc gì."