Phong Mang

Chương 289 : Đáp án

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Chứng kiến màn này, Nguyên Trạch cơ hồ minh bạch rồi.



Phim điện ảnh bình thường đều là xuyên qua thời gian, bộ phim này lại xuyên qua không gian.



Trong phim Thân Xuyên xuyên qua ba thế giới.



Ba thế giới này là song song tồn tại, đều là suy diễn cảnh tượng cuộc sống trước mặt Thân Xuyên.



Thế giới thứ nhất cũng chính là mộng cảnh tầng thứ nhất.



Ở trong thế giới này, Ngụy Vân là lúc nhỏ bị tai nạn xe mà chết, cho nên trong nhà chỉ có ảnh chụp cùng đồ đùng lúc nhỏ của Ngụy Vân, Thân Xuyên tận mắt nhìn thấy phát tiểu duy nhất của mình bỏ mạng, lưu lại bóng ma tâm lý, cho nên tinh thần hốt hoảng, thường xuyên nhìn thấy ảo ảnh Tây Tây.



Thế giới thứ hai cũng chính là mộng cảnh tầng thứ hai.



Ở thế giới này, Ngụy Vân là sau khi trưởng thành chết trong tai nạn giao thông, cho nên trong nhà chỉ có ảnh chụp của Ngụy Vân trước tai nạn, mà Thân Xuyên tận mắt nhìn thấy bạn thân của mình chết, đồng dạng bị kích thích quá lớn, bởi vậy thường xuyên nhìn thấy ảo ảnh của Ngụy Vân.



Thế giới thứ ba cũng chính là thế giới Thân Xuyên hiện tại đang ở này.



Ở thế giới này, Ngụy Vân lúc nhỏ cùng sau khi trưởng thành đều không hề bị tai nạn.



Cho nên, tất cả những gì Thân Xuyên nhìn qua băng ghi hình đều là tồn tại chân thật, chẳng qua là bởi vì không gian không khớp mà sinh ra sai biệt.



...



Nhưng khiến cho Nguyên Trạch nghi hoặc chính là, vì cái gì Thân Xuyên ở hiện tại lại cảm giác được hai cái thế giới kia?



Thân Xuyên ở trong phim cũng đang suy tư vấn đề này.



Trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện những hình ảnh Thân Xuyên nghĩ lại, cảnh tượng tầng thứ ba sai khi tỉnh lại từ mộng cảnh, đến cảnh tượng tầng thứ hai sau khi tỉnh lại từ mộng cảnh, rồi đến mộng cảnh tầng thứ nhất, tới tới lui lui không ngừng tuần hoàn, tốc độ càng lúc càng nhanh...



Đột nhiên, Thân Xuyên bừng mở mắt, trên trán liên tục chảy xuống từng hạt mồ hôi to như hạt đậu.



Rất nhiều người vẫn không rõ điểm cong của câu chuyện ở chỗ nào thì năm đầu ngón tay Nguyên Trạch đã nắm chặt thành quyền.



Nếu nói từng không gian Thân Xuyên đều có một cái linh hồn độc lập, như vậy linh hồn của Thân Xuyên hiện tại cũng không phải vẫn luôn ở thế giới thứ ba.



Cậu đầu tiên sống ở thế giới thứ nhất, sau khi phát tiểu gặp tai nạn xe chết liền xuyên đến thế giới thứ hai, lại trải qua trước vụ tai nạn cách đó không lâu kia xuyên đến thế giới hiện tại này.



Cho nên, cậu có thể ở thế giới thứ hai cảm nhận được thế giới thứ nhất, ở thế giới thứ ba cảm nhận được cả hai thế giới trước đó.



Cũng chính là Thân Xuyên tạo cái mộng trong mộng kia.



Tỉnh lại từ mộng cảnh tầng thứ nhất, Thân Xuyên nói mình mơ thấy Ngụy Vân chết trong vụ tai nạn lúc nhỏ, tỉnh lại từ mộng cảnh tầng thứ hai, Thân Xuyên nói mình mơ thấy Ngụy Vân trong vụ tai nạn lúc nhỏ cùng lúc trưởng thành đều chết.Này đó đủ để chứng minh, Thân Xuyên chính là trải qua hai lần xuyên qua, mỗi lần đều chứa đựng thế giới còn lại.



Mà Thân Xuyên sở dĩ xuyên qua ba thế giới, nguyên nhân chỉ có một —— trốn tránh thống khổ.



Có đôi khi ngươi ở trong mộng rõ ràng cảm giác được người thân qua đời, sau khi tỉnh lại mồ hôi đầm đìa, may mắn đây là một giấc mộng.



Kỳ thật có lẽ người đó thật đã chết rồi, chính là ngươi đã muốn rời bỏ cái thế giới kia.
Ta kháo, làm cái gì? Cái này xong rồi sao?



Chẳng lẽ hết thảy phát sinh phía trước đều là một giấc mơ của diễn viên chính?



Nhưng mà hai ba giây sau, da gà mọi người đều nổi lên.



Gồm cả Nguyên Trạch.



Đây không phải một giấc mộng của Thân Xuyên.



Mà là... cậu đi tới thế giới thứ tư.



Ở trong này, cậu mất ký ức...



Trọng tâm cả bộ phim chính là "Trốn tránh thống khổ".



Thân Xuyên lần đầu tiên xuyên qua không gian là muốn trốn tránh thống khổ tiểu Ngụy Vân bị tai nạn xe, cho nên ở thế giới thứ hai tiểu Ngụy Vân không có chết.



Lần thứ hai xuyên qua không gian là muốn trốn tránh thống khổ đại Ngụy Vân bị tai nạn, cho nên thế giới thứ ba đại Ngụy Vân không có chết.



Lần thứ ba xuyên qua không gian là muốn trốn tránh thống khổ khi chính mình phát hiện nhiều không gian.



Cho nên cậu mất ký ức.



Cuối cùng, vẫn là trải qua nửa đời sau của mình ở một cái thế giới xa lạ...



Đèn ở rạp chiếu phim bật sáng.



Đại bộ phận người xem vào một khắc đứng dậy đều là vẻ mặt dại ra, đi đến cửa rạp liền bắt đầu làm ầm ĩ.



"A a a, tôi đã biết, tôi đã biết."



"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi."



"Tôi rốt cuộc hiểu rõ."



"..."



Nguyên Trạch không phát biểu bình luận, chỉ hỏi lái xe một câu.



"Kịch bản này thật sự là hắn viết?"



Lái xe gật gật đầu: "Dạ."



Nguyên Trạch hừ một tiếng, không nói gì nữa.



(Tôi dùng mười năm tuổi thọ để dịch cái kịch bản này đó. Đã là tiếng Trung lại còn trừu tượng, đã trừu tượng lại còn bị thiếu T____T)