Phong Mang

Chương 288 : Đủ loại rối rắm

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Vì thế, thừa dịp thứ sáu Ngụy Vân đi vắng, Thân Xuyên lại một lần lấy máy ảnh ra.



Lúc này, cậu đang ngủ ở phòng khách, nơi mà cậu phát hiện ra điểm quỷ dị của ảnh chụp, máy quay cũng đồng dạng đặt ở trên mặt tủ phòng khách.



Nửa đêm, cậu giật mình tỉnh lại, mở mắt ra đầu tiên là nhìn đến mặt tủ.



Camera không còn nữa!



Quả nhiên không thấy...



Cuối cùng, Thân Xuyên thế nhưng ở phát hiện máy quay ở trên bệ cửa sổ.



Người xem lạnh sống lưng.



Bởi vì một màn này nhìn như thực quỷ dị, trên thực tế lại thường xảy ra ở trong sinh hoạt hàng ngày. Cũng chính là một ngày trước ngươi cất kỹ gì đó, ngày hôm sau tìm ra lại cũng không phải ở vị trí kia nữa. Ngươi cho là là ngươi đã quên, trên thực tế vị trí của nó thật sự thay đổi.



Thân Xuyên bấm máy quay phim.



Tìm đến album ảnh kia, bên trong không hề có ảnh trong chuyến du lịch, Thân Xuyên từng trang từng trang lật ra trước máy quay.



Tấm cuối cùng, ảnh hồ sơ của Ngụy Vân, mặt sau ảnh chụp viết hai chữ —— di ảnh.



Thân Xuyên đặc biệt xem qua video vừa thu, xác nhận toàn bộ màn vừa rồi đều đã ghi lại.



Sau đó, Thân Xuyên bỏ camera vào ngăn tủ.



Sáng sớm hôm sau, camera vẫn ở đó.



Thân Xuyên ấy camera tới, phát cảnh tượng ghi lại tối hôm qua.



Tay cậu đang run.



Tâm người xem cũng treo ngược.



Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bàn tay Thân Xuyên từ run rẩy đến cứng ngắc, bởi vì cậu chứng kiến chính mình từ đầu đến cuối đều ở ngủ trên giường, không mảy may cử động.



Buổi chiều, cậu lại đi tìm vị bác sĩ nổi tiếng.



"Thế nào? Tốt hơn chưa?" Bác sĩ hỏi.



Thân Xuyên gật gật đầu.



Bác sĩ lại trêu chọc nói: "Có phải cậu phát hiện bằng hữu kia vẫn đang sống đến khỏe mạnh không?"



Thân Xuyên lại gật đầu.



Bác sĩ vừa định giảm bớt liều thuốc cho Thân Xuyên, Thân Xuyên lại lần nữa mở miệng.



"Tôi nghi ngờ tôi đang sống ở hai thế giới."



Bàn tay cầm bút của bác sĩ mãnh liệt run run một trận.



Này... bệnh thần kinh này lại tăng theo cấp bậc luỹ thừa sao?



Trong lòng Nguyên Trạch hừ lạnh, nhân vật này để Hạ Dương Trác diễn thật sự là quá uổng phí rồi, hẳn là để Hàn Đông diễn, hắn nhất định có thể đem công phu thần thần cằn nhằn này diễn đến thật sống động.



Mặc dù biết Thân Xuyên là đang nói bậy, nhưng làm một bác sĩ, muốn phán đoán bệnh tình, nhất định phải theo phân tích từ nhiều phương diện cùng lý giải.Vì thế bác sĩ tiếp tục gặng hỏi: "Hai thế giới?"




Trong màn hình máy quay, mặt Thân Xuyên không chút thay đổi lấy ra ảnh chụp chân dung Tây Tây.



Tiếp theo, là mặt sau.



"A —— "



Có người xem cơ hồ từ trên ghế ngồi bắn lên.



Mặt sau ảnh chụp, chính là viết bảy chữ kia—— "Thương tiếc bạn cùng chơi lúc nhỏ."



Camera trong tay Thân Xuyên rơi xuống mặt đất.



Mặt không còn chút máu.



Cậu nâng lên hai chân cứng ngắc, chậm rãi đi đến cửa phòng Ngụy Vân.



Nếu sau đó, trong phòng là Ngụy Vân ngủ yên, chứng minh thật sự là đầu óc cậu bất thường.



Nhưng mà sau khi cửa mở, mọi người, ngay cả Nguyên Trạch, đều ở một khắc này đông cứng.



Đây là một cái phòng nhi đồng.



Toàn bộ hết thảy đều là đồ dùng của tiểu hài tử, quần áo trẻ em, giường nhỏ, bàn nhỏ, ghế nhỏ...



Chỉ là, để đã lâu rồi.



Hết thảy trước mắt đã chứng minh, ảnh chụp Ngụy Vân lúc nhỏ vừa mới xem, không phải là ảo giác trong thế giới kia của Thân Xuyên, mà lại là một thế giới khác nữa.



Bởi vì ảo giác là không thể nào bị ghi lại.



Mà ở trong thế giới đó, Ngụy Vân lúc nhỏ đã chết.



Lúc này, phía sau Thân Xuyên đột nhiên vang lên một trận tiếng trẻ con.



"Bạn tốt, tay trong tay, qua đường cái, cùng đi, bạn tốt, tay trong tay, qua đường cái, cùng đi..."



Thân Xuyên chậm rãi quay đầu.



Tây Tây đang đứng ở phía sau cậu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, diễn cảm vô hồn nhìn cậu, miệng liên tục lặp lại bốn câu này.



Thân Xuyên giống như phát điên chạy về phòng.



Mở cửa, lại chứng kiến Ngụy Vân đã trưởng thành nằm ở trên giường của mình, cả người đều là máu run rẩy, bộ dáng kia không khác gì lúc bị nghiền áp trong vụ tai nạn.



"A a a a —— "



Thân Xuyên lần thứ hai xông ra ngoài, bởi vì chạy trốn quá nhanh, không cẩn thận bị vấp phải máy quay phim trên mặt đất ngã nhào.



Mặt dán trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ trừng nhìn màn hình.



Trên đó đang phát lại cảnh tượng ghi lại vừa rồi.



Không có Tây Tây, không có Ngụy Vân.



Chỉ có một mình cậu đang chạy...