Phong Mang

Chương 287 : Chúa sáng thế vĩ đại

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


"Xin chào, chúng tôi muốn bao một phòng chiếu 《 Trộm Ảnh 2》 riêng." Lái xe của Nguyên Trạch nói với nhân viên rạp chiếu phim.



"Thật có lỗi, toàn bộ xuất chiếu đều đã hết."



"Phòng vip thì sao?"



"Cũng không còn."



Nguyên Trạch trực tiếp gọi một cuộc điện thoại tới cấp cao của rạp chiếu phim, nhận được là câu trả lời như cũ.



"Tiểu Nguyên a, thật ngại, bộ phim điện ảnh rất được yêu thích, xuất chiếu sớm đã bị đặt hết rồi."



Ngay khi lái xe nghĩ Nguyên Trạch sẽ không hiểu, hắn nhưng lại phá lệ xếp hàng mua hai vé, đi theo một đám đông vào sảnh chiếu phim bình thường.



Trước khi tắt đèn đóng cửa, có người chú ý tới Nguyên Trạch, diễn cảm kia không khác gì nhìn thấy một tên ăn xin ở Dubai.



"Mau nhìn, đại suất ca trên đời hiếm thấy."



"Thiên a, giết tôi đi."



"Có còn để cho người ta xem phim không đây?"



"..."



Đây là lý do vì sao Nguyên Trạch muốn bao cả phòng, nếu lực hấp dẫn của phim điện ảnh không đủ, thời gian những người đó nhìn màn hình còn không nhiều bằng nhìn hắn.



Trước khi chiếu phim vài phút, lái xe còn cằn nhằn trò chuyện cùng Nguyên Trạch.



"Cậu xem qua 《 Trộm Ảnh 1》 chưa?"



"Xem rồi." Nguyên Trạch thản nhiên trả lời.



Lái xe nháy mắt cao hứng, "Vậy cậu cảm thấy 《 Trộm Ảnh 1》 thế nào?"



"Tạm đi."



"Vậy cậu biết kịch bản là ai viết không?"



"Không phải đoàn thể văn học của Trung Đỉnh sáng tác sao?"



Lái xe bật cười, "Bọn họ nếu thật sự có bản lĩnh kia, còn đến nỗi sản xuất nhiều phim kịnh dị kiểu Trung Quốc như vậy sao?"



"Đó là?"



"Hàn Đông viết." Lái xe nói.



"Hắn viết? Hắn còn có thể viết kịch bản?"



Nguyên Trạch khó có thể chấp nhận, kịch bản 《 Trộm Ảnh 》 mặc dù không tính là tiêu chuẩn cao nhất, nhưng ít nhất cũng là có công phu. Hàn Đông cái loại nhị hàng ngôn ngữ hỗn loạn, lối suy nghĩ luôn đi ngoài lộ tuyến bình thường kia, có thể viết ra kịch bản chặt chẽ Logic như thế?



"Anh nghe ai nói?"



"Hạ Hoằng Uy."



Nguyên Trạch thắc mắc, "Anh ta như thế nào lại nói chuyện này với anh?"




Khiến cho khán giả nữ đổi dời hoàn toàn trọng điểm.



"Mau nhìn cái bộ dạng mơ hồ mới vừa tỉnh ngủ của anh ấy, quả thực manh chết người a."



"Nhất là cặp đồng tử lam kia, phát ngốc đến quả thực khiến cho người ta phun máu mũi."



"Vưu vật a, thật sự là vưu vật."



"..."



Lái xe của Nguyên Trạch coi như chuyên chú, đã phát hiện điểm dị thường này của Thân Xuyên, cũng nhỏ giọng thảo luận cùng Nguyên Trạch.



"Thân Xuyên này sẽ không phải vẫn còn trong mộng đi?"



Nguyên Trạch hừ lạnh một tiếng, "Ý của anh là trong mộng bộ mộng? Đây chẳng phải là một bộ tình tiết phụ họa sao?"



"Đúng nga, hẳn là tôi nghĩ quá đơn giản rồi."



"Nếu không hiểu được, trước hết câm miệng."



Lái xe không lên tiếng nữa.



...



Sau đó vài ngày, trạng thái tinh thần của Thân Xuyên càng ngày càng không tốt, thường xuyên vô cớ mất ngủ, hơn nữa trí nhớ ngày càng kém. Thường xuyên đêm trước cất kỹ thứ gì đó, ngày hôm sau liền nhớ không ra.



Ngụy Vân hoài nghi cậu là chịu áp lực quá lớn, liền dẫn cậu đi ra ngoài du lịch giải sầu, địa điểm du lịch chính là đảo nhỏ, Thân Xuyên chụp cho Ngụy Vân rất nhiều ảnh trong rừng rậm.



Trong đó một tấm hình chính là chụp ở một nơi cách gian nhà gỗ mà Nguyên Trạch ở không xa.



Một người tinh mắt nào đó chỉ vào màn hình lớn nói: "Mau nhìn, cây kia có vẻ như đã bị đốt."



"Có khi nào là manh mối không a?"



Nguyên Trạch oán thầm: manh mối cả nhà ngươi, đó là lúc đốt lão tử lưu lại.



Trên đường du lịch, tinh thần Thân Xuyên tốt lên rất nhiều, không còn mất ngủ cùng đãng trí nữa. Cậu rửa toàn bộ ảnh chụp trong chuyến đi, xếp vào trong một album ảnh.



Lúc này có một tấm hình được đặc tả, tấm hình này ảnh hồ sơ Ngụy Vân chụp trước đó không lâu.



Nhưng mà, đêm thứ hai sau khi trở về Thân Xuyên lại mất ngủ.



Ở đây bị thiếu mất mấy chi tiết quan trọng.



Thứ nhất là Thân Xuyên phát hiện điểm kì lạ về những bức ảnh trong album, lúc thì không có ảnh chụp khi đi du lịch, lúc thì chỉ có một tấm ảnh lúc bé của Ngụy Vân với dòng chữ thương tiếc bạn cùng chơi lúc nhỏ.



Thứ hai là vị trí của đồ vật bị thay đổi.



Thứ ba là Thân Xuyên gặp Ngụy Vân lúc nhỏ và lúc lớn ở phòng vệ sinh.



Thứ tư là Thân Xuyên đã đi gặp bác sĩ tâm lý.



Cái đoạn ngồi bồn cầu sợ nhất trong phim thì bị mất =.= Nhưng chúng ta không có sách đành chịu thôi.