Phong Mang

Chương 312 : Hạ du (2b)

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Bất quá, sau khi về nhà tình cảnh lại không lạc quan như vậy nữa.



Du Minh còn chưa giới thiệu cho cha mẹ, sắc mặt nhị lão đã trầm xuống. Kết quả đúng như lời Hạ Hoằng Uy, thực ra trong lòng nhị lão cái gì cũng đã minh bạch rồi, chỉ là vẫn nhịn xuống mà thôi.



Trọn một buổi chiều, phụ thân Du Minh đều tự nhốt mình trong phòng, giống như một chút không hề vui vẻ khi nhìn thấy nhi tử. Mà mẫu thân Du Minh cũng một mực than thở, không khí trong nhà áp lực đến dọa người.



Buổi tối, Du Minh đến cửa phòng Du phụ.



"Ba, đến giờ ăn cơm rồi."



Thanh âm Du phụ trầm thấp từ bên trong truyền đến. "Các người ăn đi, ta không đói."



Du Minh cũng không miễn cưỡng.



Du mẫu vừa ăn một miếng cơm, lại một tiếng thở dài, đặt đũa đi ra phòng khách.



Toàn bộ phòng ăn chỉ còn lại Du Minh cùng Hạ Hoằng Uy, còn có một bàn thức ăn đầy ngập chưa động. Mấy thứ này đều là Du mẫu tự tay làm, cho dù nhi tử mang theo một đả kích trí mạng cho mình, bà cũng không quên chuẩn bị mấy món ăn cậu thích nhất.



Trong lòng Du Minh có tư vị nói không nên lời, cậu ngược lại tình nguyện cho cha mẹ đánh mắng, cũng không nguyện ý nhìn nhị lão yên lặng ẩn nhẫn thương tâm như vậy.



Giờ khắc này, cậu rốt cuộc biết mỗi lần bản thân áp dụng phương thức lạnh nhạt, trong lòng Hạ Hoằng Uy là cái cảm giác gì.



Trước lúc ngủ, Du mẫu mới mở miệng hướng Hạ Hoằng Uy nói câu đầu tiên.



"Phòng của cậu, tôi quên chuẩn bị rồi."



Du Minh thử thương lượng cùng Du mẫu, "Mẹ, trong nhà nhiều phòng như vậy, cũng đừng bắt anh ấy ở lại khách sạn đi?"



Du mẫu không nói gì.



Nửa giờ sau, Du Minh nhìn thấy mẫu thân ăn mặc chỉnh tề từ phòng ngủ đi ra, tư thế như là muốn ra ngoài.



"Mẹ, đã trễ thế này còn đi đâu vậy?"



Du mẫu không nói chuyện.



Du Minh như là dự cảm được điều gì, một biểu tình khó tin nhìn Du mẫu.



"Mẹ, mẹ muốn ra ngoài ở?"



Du mẫu tuy rằng không trả lời, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng viết cam chịu.



Tim Du Minh trong nháy mắt giống như bị dao cắt.



"Mẹ, người cứ như vậy không thể chấp nhận anh ấy sao?"



Du mẫu còn chưa mở miệng, Du phụ liền đẩy cửa đi ra, thay bà nói một câu.



"Không phải không thế chấp nhập, là căn bản không thể nhìn."



Du Minh cương sững sờ, một câu cũng nói không nên lời.



Hạ Hoằng Uy từ nhỏ sống ở trong cưng chiều cùng nịnh nọt, chưa từng chịu qua loại nhục nhã này, lập tức nhấc chân muốn đi.



"Anh không thể đi!" Du Minh đột nhiên kéo lấy hắn.



Cha mẹ Du Minh đại để cũng không nghĩ tới nhi tử sẽ làm như vậy, bọn họ nghĩ kết quả xấu nhất cũng bất quá là Du Minh ra ngoài ở cùng Hạ Hoằng Uy, không ngờ Du Minh cư nhiên lại ngỗ nghịch đến phần này."Anh đêm nay phải ở đây, nơi này là nhà của anh. Em là nam nhân của anh, anh phải ở lại nơi này!" Giọng điệu Du Minh dõng dạc.



Đừng nói cha mẹ Du Minh, ngay cả Hạ Hoằng Uy cũng không dự đoán được Du Minh sẽ nói ra lời này.



Du phụ một câu cũng không nói thêm nữa, cứ như vậy nhìn Du Minh. Thế nhưng này ánh nhìn này, lực sát thương đủ cho Du Minh khắc cốt ghi tâm một đời.



Biết Du phụ cùng Du mẫu sóng vai đi ra khỏi cửa, chân Du Minh cũng không mảy may di động.



Bất quá không còn tiếng thở dài trong nhà, như trước khắp nơi vẫn lộ ra một cỗ bi thương.



Du Minh nằm ở trên giường, ánh mắt chằm chằm nhìn trần nhà, thì thào, "Chân ba mẹ em không tốt, chịu không được gió đêm......"



Hạ Hoằng Uy nổi nóng:"Vừa rồi thái độ cứng rắn như vậy, hiện tại lại nói mấy lời này, là cố ý cho tôi nghe sao? Là trách tôi khiến phận làm con như em khó xử? Hay là trách tôi nhất định đòi về nhà nhìn sắc mặt cha mẹ em? Em nếu không muốn, cũng đừng làm như vậy, không ai bắt buộc em, tôi cũng không cần em chứng minh cái gì......"



Hạ Hoằng Uy ồn ào nửa ngày Du Minh cũng không phản ứng, lại quay đầu vừa nhìn, nháy mắt sững sờ.



Trên mặt Du Minh ướt đẫm nước mắt.



Đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt Hạ Hoằng Uy.




Hạ Hoằng Uy nằm xuống, hưởng thụ đãi ngộ mấy trăm năm không gặp này.



Du Minh chậm rãi ngồi lên, tuy rằng trải qua khuếch trương đầy đủ, thế nhưng trọn vẹn nhét loại quái vật lớn này vào vẫn là phí một phen công phu.



"Ngô...."



Sau khi vào, Du Minh bắt đầu đung đưa eo.



Ban đầu chủ yếu là đau trướng, Du Minh còn có thể miễn cưỡng ổn định cảm xúc. Sau đó cảm giác tê ngứa dần dần đột kích, Du Minh liền cầm giữ không nổi nữa, rốt cuộc ma sát lại một lần cọ đến điểm kia, nhịn không được rên rỉ thành tiếng.



"Thích sao?" Hạ Hoằng Uy hỏi.



Từ lúc nghe được Du Minh nói "cùng hắn làm chưa từng thấy thích", Hạ Hoằng Uy mỗi lần làm việc này đều phải hỏi thăm.



"Thoải mái...." Du Minh hừ nói.



"Thoải mái thì động nhanh lên chút." Hạ Hoằng Uy nói.



Du Minh làm trụ cột vũ đạo nhiều năm như vậy, người tuy mảnh mai thế nhưng lực eo rất mạnh, vặn vẹo lên đặc biệt gợi cảm. Nhất là cái mặt than kia, lộ ra biểu tình dâm đãng một trời một vực so với ngày thường, có loại manh hồn xiêu phách lạc.



"Em nói nếu tôi đem bộ dáng hiện tại này của em phát lên mạng, có phải sẽ không còn ai nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của em nữa không?" Hạ Hoằng Uy quả nhiên lại đùa nghịch di động.



"Đừng chụp...." Du Minh cầu xin.



Hạ Hoằng Uy không nghe.



Du Minh dưới cơn giận dữ chuyển người, hướng lưng về Hạ Hoằng Uy mà động.



Kết quả Hạ Hoằng Uy ôm lấy cổ cậu, một tay kéo người ngã vào trong lòng, đem tấm lưng dán vào lồng ngực mình. Hai tay áp hai bên phân thân của Du Minh, đại điểu chôn sâu bắt đầu bạo động, hung hăng đâm chọc lên phía trên.



"A a a...."



Du Minh tay làm hàm nhai chung quy vẫn kém lực đạo của Hạ Hoằng Uy, khoái cảm tựa như liên hoàn pháo các loại tán loạn trong thân thể, thích đến cậu lớn tiếng khóc gọi, phân thân cử đến thẳng tắp phun ra bạch chước dâm đãng dưới camera di động.



"Nhìn xem...." Hạ Hoằng Uy nhịn không được chia sẻ một chút với Du Minh.



Du Minh một phen đẩy ra, "Cút."



Hạ Hoằng Uy lại hung hăng đỉnh một cái lên điểm yếu ớt kia, "Em dám mắng tôi có phải không?"



Du Minh nức nở một tiếng, cắn chặt răng.



"Còn dám mắng hay không? Ân? Còn dám mắng không...." Hạ Hoằng Uy một bên hỏi một bên thô bạo luật động.



"Không được.... không được.... a a a.... đừng mạnh như vậy...."



"Vì cái gì không để dùng sức? Em rất mẫn cảm có phải không? Sợ nhất là bị đỉnh có phải hay không?" Hạ Hoằng Uy càng hỏi như vậy, va chạm lên điểm mẫn cảm kia càng nặng.



Ý chí Du Minh nháy mắt bị công hãm, vừa kịch liệt rên rỉ vừa mở rộng tiểu mông nghênh đón Hạ Hoằng Uy. Hạ Hoằng Uy chịu không nổi nhất là Du Minh như vậy, trong nháy mắt như bị dã thú nhập thể, bóp chặt eo Du Minh điên cuồng xoa nắn.



"Ách.... ách...."



Hai thân hình ôm nhau cùng nhau run rẩy, âm phù rên rỉ đi theo tiếng gầm giao điệp gợi cảm lại ngọt ngào....



Đêm nay làm không biết bao nhiêu lần, trong đó có hai lần chính là Du Minh chủ động yêu cầu. Thân thể cậu bị Hạ Hoằng Uy huấn luyện được điểm mẫn cảm bên ngoài, lúc trước vừa ngủ là giống như heo, đánh chết cũng không tỉnh. Hiện tại tay Hạ Hoằng Uy vừa duỗi qua, rất nhanh liền sẽ tự mình dán lên.



Thời điểm làm một lần cuối cùng trời cũng sáng rồi, sau khi phóng thích Hạ Hoằng Uy ghé vào trên người Du Minh ồ ồ thở dốc.



"Hush...." Du Minh đầy mặt cảnh giác, "Ba mẹ rời giường rồi, em nghe tiếng bước chân."



Đang nói, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng tiếng đập cửa thế nhưng tới rồi.



"Dậy ăn điểm tâm." Thanh âm của Du phụ.



Đây là lần đầu tiên sau khi Hạ Hoằng Uy đến, nhị lão nhìn thẳng vào sự tồn tại của bọn họ.



Du Minh sửng sốt nhìn Hạ Hoằng Uy, giữa mi nhãn Hạ Hoằng Uy đều là tiếu ý, Du Minh nhìn xong cũng cười, bắt lấy mặt Hạ Hoằng Uy hôn lên một ngụm lại chui về ổ chăn.



"Anh dậy trước em nằm thêm một lúc."



Hạ Hoằng Uy cảm giác mùa xuân cuộc đời lại đến với gia đình nhỏ này rồi.



....