Phong Mang

Chương 311 : Hạ du (1a)

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Từ lúc Hạ Dương Trác xuất ngoại, Du Minh chuyển sang tiếp nhận công việc của Vương Trung Đỉnh, trở thành nửa người đại diện của Hàn Đông, cùng hắn chạy đông chạy tây, còn phải lo lắng công việc quản lý ở công ty, cả ngày không có phút nào nhàn rỗi.



Việc này khiến cho Hạ Hoằng Uy phi thường bất mãn.



Lúc trước hai người không ở chung, thỉnh thoảng gặp gỡ một buổi ở khách sạn thì không sao. Hiện tại cùng ăn cùng ở, ánh mắt Hạ Hoằng Uy hai mươi bốn giờ không rời người Du Minh, những vấn đề lúc trước chưa từng gặp giờ đều toát ra đây.



Mâu thuẫn rõ ràng nhất là phương thức sinh hoạt.



Hạ Hoằng Uy xuất thân quý tộc, tuy nói là người có lăn lộn, nhưng trên phương diện sinh hoạt vẫn là rất chú trọng, mỗi ngày làm việc, nghỉ ngơi, giải trí, rèn luyện thân thể, một cái cũng không thiếu. Du Minh thì không như vậy, sinh hoạt hàng ngày cực độ hỗn loạn, ăn cơm không đúng bữa, ngủ không đúng giờ, trước kia vô luận bận rộn đến bao nhiêu cũng phải kiên trì luyện tập vũ đạo, hiện tại về nhà liền giống như bùn nhão chất đống trên giường.



Nhớ ngày đó Hạ Hoằng Uy coi trọng Du Minh chính là ở vũ đạo của cậu, hiện nay nhìn thấy Du Minh "sa đọa" như thế, Hạ Hoằng Uy có thể nào không lo lắng?



Vì thế, để điều động tinh thần tích cực của Du Minh, Hạ Hoằng Uy mỗi ngày luyện tập đều sẽ kéo cậu theo.



Lúc đầu còn ở phòng tập thể hình, sau đó ngại phòng tập thể hình quá xa, lại chuyển sang tiến hành trong phòng ngủ. Lại sau đó biến thành Hạ Hoằng Uy một mình tập luyện, Du Minh không tự nguyện nằm sấp trên giường nhìn hắn.



"Dậy, cùng tôi tập hít đất." Hạ Hoằng Uy ra lệnh.



Diễn cảm Du Minh không chút thay đổi nói, "Buồn ngủ."



"Mới tám giờ, ngủ cái gì mà ngủ?" Hạ Hoằng Uy đen mặt quát lớn.



Du Minh không hề có phản ứng.



Hạ Hoằng Uy ngoan cố nói, "Em còn như vậy, người nằm trên giường này sẽ thay đổi."



Nghe nói như thế, ánh mắt Du Minh mới có một tia biến hóa, cậu bước đến bên cạnh Hạ Hoằng Uy, yên lặng nhìn hắn một trận, tiếp theo chậm rãi...... nằm sấp trên người hắn.



(Du Minh thay đổi thật rồi T___T ngày xưa mà nghe nói thế thề là sập cửa đi thẳng luôn. Giờ phảng phất có mùi tiện của Hàn Đông =)))



Trên lưng Hạ Hoằng Uy trĩu xuống, giận đến hơi kém lật người nhảy lên, hung hăng đè Du Minh xuống đất dạy dỗ một trận.



"Tôi bảo em cùng tôi tập hít đất!"



"Đây không phải cùng nhau sao?"



"Em như vậy có khác gì với nằm trên giường? Không phải là cần chuyển động sao?"



"Đúng vậy, đây không phải là đang chuyển động sao?"



Thế nhưng Hạ Hoằng Uy chỉ ồn ào thêm hai câu liền thôi, mang theo cả Du Minh ở trên lưng, tiếp tục luyện tập, coi như là phụ trách huấn luyện đi. Làm đến cuối cùng, Hạ Hoằng Uy cảm giác sắp chống đỡ không nổi nữa, liền hướng Du Minh nói, "Xuống đi."



Người trên lưng một chút động tĩnh cũng không có.



Hạ Hoằng Uy quay đầu nhìn lại, hai mắt vị phía sau kia đã khép lại rồi.



"Ta sát, phục em rồi."



Hạ Hoằng Uy đầu tiên là chậm rãi nằm sấp xuống đất, lại dùng một cánh tay siết chặt eo Du Minh, từ từ trở mình lại. Thấy không đánh thức cậu, liền buông động tác, ôm người đi đến nhà tắm.



(có phải đôi này ít xuất hiện cho nên mỗi lần sủng là tôi lại không thể kiềm chế được không ಥ_ಥ)



Kết quả, Hạ Hoằng Uy vừa mới xả đầy nước, tính toán thư thư phục phục ngâm mình một lát, lại bị người nào đó giữ cổ ấn xuống nước, sặc liền mấy ngụm.



Bên tai vang lên tiếng cười vui vẻ hiếm có.




"Người khác nghe nhạc đều là an thần, Du Minh vừa nghe nhạc liền ngồi không yên, cho nên chúng ta thường thừa dịp cậu ấy ngủ mà bật nhạc."



"Du Minh chưa từng đề cập qua với chúng tôi về bằng hữu ở Bắc Kinh, chỉ từng nhắc đến một mình anh. Nói anh tay nghề thủ công mỹ nghệ rất lợi hại, còn dùng đầu gỗ làm thành kiện cầm tay tặng cậu ấy."



Đồ cầm tay là vật nhỏ như móc treo chìa khóa hay móc điện thoại linh tinh kiểu như thế này =>



"......"



Hạ Hoằng Uy thật vất vả mới dấy lên mộ tia hứng trí, lại bị một câu cuối cùng dập tắt rồi.



Không khí nhanh chóng đông kết thành băng.



Người mới vừa vuốt mông ngựa tựa hồ cũng ý thức được mình không chụp không đúng chỗ, vội vàng im miệng, cắm đầu bới cơm.



Hạ Hoằng Uy đứng dậy, "Mấy người ăn trước, tôi đi hút điếu thuốc." Dứt lời liền xoay người vào buồng vệ sinh.



Chưa đầy một lúc, Du Minh cũng theo vào.



"Đồ ăn không hợp khẩu vị a?"



Hạ Hoằng Uy quay lưng lại với Du Minh hút thuốc, nghe nói như thế, lập tức dụi tắt tàn thuốc, xoay người đẩy cậu đến góc tường, trong ánh mắt đều là hung hãn.



"Nhắc đến hắn lại không hề nhắc đến tôi? Ân?"



Du Minh thản nhiên trả lời, "Chút tiểu dấm chua ấy anh cũng ăn?"



Hạ Hoằng Uy nghe nói như thế càng giận, trực tiếp thò tay vào trong quần Du Minh, trừng phạt mà nhéo một phen trên khối thịt mông mềm kia.



"Về sau còn tiếp tục nhớ thương hắn, tôi sẽ ăn em."



Du Minh ăn đau, cáu giận đến một quyền trên bụng Hạ Hoằng Uy.



Hạ Hoằng Uy kéo lấy cánh tay muốn rút lui của cậu, trêu tức nói, "Tiểu nắm đấm còn rất cứng rắn."



"Buông tay." Du Minh nói.



Hạ Hoằng Uy cố tình kéo.



"Em phải trở về ăn cơm."



"Tôi cũng trở về ăn cơm, kéo em không phải vừa đúng sao?"



Du Minh một bộ biểu tình bất lực:"Nhiều người nhìn đó?"



"Nhìn thì làm sao? Em không phải sớm đã làm rõ?"



"Nhưng......"



Hạ Hoằng Uy không đợi Du Minh nói xong, trực tiếp quyết đoán kéo người ra ngoài.



Trong phòng ăn đầu tiên là một trận tĩnh mịch, tiếp theo liền phát ra một trận ồn ào.



Hạ Hoằng Uy rốt cuộc lộra nụ cười đầu tiên trước mặt mọi người.