Phong Mang
Chương 33 : Xe cứ thế lăn bánh
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
Lúc tiệc rượu kết thúc, bên trong ghế lô là cảnh tượng ngã trái ngã phải do men rượu, miễn cưỡng có vài người còn giữ được thần trí dắt díu nhau ra ngoài. Diệp Thành Lâm say đến mức không biết trời trăng gì, vì ngày mai phải lên xe lửa từ sớm nên chị dâu đành phải nhờ người khiêng lên taxi đưa anh tới khách sạn trước.
Hàn Đông cũng đã rời đi từ trước đó, hầu như không ai biết hắn rời đi lúc nào.
Đầu đường Bắc Kinh đêm đông khắc nghiệt, Hàn Đông tay cầm một sợi dây thừng khóc rống. Hơi cồn xộc lên não, tâm tình càng lúc càng không kiềm chế được, hắn chạy như điên trên đường, lấy cả dũng khí xé rách cả quần áo. Từ áo khoác tới áo sơ mi, từ quần ngoài tới quần trong…
Không hổ là diễn viên quần chúng, phát tiết cảm xúc một cái là siêu triệt để.
Nếu có thêm một đoạn nhạc bi thương, ghép vào phim thần tượng “Âm mưu biệt ly”, có thể hút được một đống fans não tàn.
Giờ đó phút đó, công ty Trung Đỉnh bắt đầu sự kiện chủ đề “Ảnh thị chi dạ” (*) ở khách sạn năm sao xa hoa.
[*: phim đêm?!?! ;___;]
Ngoại trừ dàn sao của công ty Trung Đỉnh, còn có đạo diễn và hàng trăm vị khách quý và nhân vật nổi tiếng của các giới. Phóng viên các tạp chí vây kín cửa ra vào, tiếng tách tách và đèn flash chớp nháy liên tục. Cùng phía với thảm đỏ ngoài đại sảnh, số lượng siêu xe xe thể thao nhiều không kể xiết làm nổi bật thân phận của chủ nhân, ngôi sao và các siêu mẫu bước trên thảm đỏ cùng khoe sắc.
Lý Thượng dắt tay vài người mới cùng nhau sóng bước, tuy độ nổi tiếng chưa cao nhưng vẫn đủ để phóng viên tranh nhau quay chụp. Một khắc kia được trở thành trung tâm của màn ảnh, Lý Thượng rốt cuộc hiểu được tại sao nhiều người muốn nổi tiếng như vậy.
Tại hội trường, chỗ ngồi đều được sắp xếp cẩn thận.
Năm hàng đầu là của người trong giới, từ hàng sáu tới hàng tám là của lãnh đạo cấp cao của công ty Trung Đỉnh, từ hàng chín trở về sau là các ngôi sao đã ký hợp đồng, dựa vào độ nổi tiếng mà số hàng càng cao. Lúc Lý Thượng bước vào, nhìn chỗ ngồi dán một đống poster của người nổi tiếng, đột nhiên có cảm giác như bị quáng mắt.
Rốt cục, Lý Thượng tìm được chỗ ngồi của mình.
“Hể? Không ngờ tôi không phải ở hàng cuối cùng?”
Hàn Đông hai tay ôm quanh người, cặp giò mảnh khảnh trần trụi không ngừng run rẩy.
“Sư phụ, ngài nhanh một chút được không! Con sắp… sắp bị đông chết rồi!”
Cửa xe vẫn im lìm như trước.
Hàn Đông nóng nảy, dùng sợi dây quất bốp bốp vào đèn xe, dùng gót giày đá vào cửa xe, nước bọt phun phì phì văng lên kính xe thành từng đốm nhỏ, “Đê ma ma! Dừng xe mà không mở cửa xe là cái thái độ gì đây? Hay là gần quá không muốn chở? Có tin ông tố cáo mi…”
Nếu như là ngày bình thường, có người dám ở bãi đậu xe quậy phá như thế đã sớm bị bảy tám bảo vệ vây lại xử lý. Nhưng ngày hôm nay vừa hay bên khách sạn C có mấy người quậy phá, bảo vệ đều đã được điều qua bên kia duy trì trật tự, kết quả là lúc này không có ai ngăn được hắn.
Vương Trung Đỉnh thường có thói quen ra tới cửa khách sạn là dùng điều khiển mở khóa cửa, vừa muốn về xe chợt nghe Phùng Tuấn phía sau hô một tiếng: “Vương tổng!”
Hàn Đông kéo cửa xe một cái, ý? Cửa mở!
Cấp tốc mở cửa xe chui vào, vừa lúc thấy phía sau có trải thảm, không nói hai lời lập tức nằm úp sấp trên đó, quấn kín thật kín, aa~ thật ấm áp…
Vương Trung Đỉnh quay đầu lại nhìn Phùng Tuấn, “Sao vậy?”
“Tài xế vừa xin nghỉ, tôi đưa anh về.”
“Không cần.” Vương Trung Đỉnh phất tay, “Tôi tự mình lái xe, cậu giúp tôi đưa Lý Tình về nhà là được rồi.”
Chờ Vương Trung Đỉnh ngồi ngay ngắn trên xe, Hàn Đông đã ngủ khì.
Vương Trung Đỉnh nóng ruột về nhà không kịp nhìn ghế sau, Hàn Đông nằm thẳng trên ghế, kính chiếu hậu vừa hay bắt không tới.
Vì vậy, chiếc xe cứ thế lăn bánh…