Phong Mang

Chương 35 : Thần tiên đệ nhất đế đô

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ



* * *



Buổi chiều ngày hôm sau, Nhị Lôi vào văn phòng của Vương Trung Đỉnh.



“Vương tổng, thông tin của cái người anh muốn có rồi này.”



Nhị Lôi của là cánh tay đắc lực của Vương Trung Đỉnh, so với Phùng Tuấn thì không bằng, rất ít khi nhúng tay vào sự vụ công ty. Phàm là chuyện riêng và mấy chuyện vặt vãnh, Vương Trung Đỉnh rất thích giao cho cậu ấy xử lý.



“Người này tên là Hàn Đông, cậu ta…”



“Chờ chút,” Vương Trung Đỉnh đột nhiên ngắt lời, “Tên cậu ta là gì?”



Nhị Lôi nhìn lại đọc từng chữ: “Hàn — Đông [东]!”



“Đông trong đông tây [东西] hay Đông trong mùa đông [冬天]?”



[Mấy từ đông trên đều cùng âm là dōng]



“Đông trong đông tây.”



Vương Trung Đỉnh không hiểu nổi, gọi tên khác không được sao? Lại là tên này!



“Năm nay 27 tuổi, người miền Bắc bình thường, có 5 năm làm diễn viên quần chúng, tới nay vẫn không có chỗ ở cố định.” Đọc đến đoạn sau Nhị Lôi lén liếc nhìn Vương Trung Đỉnh một cái, biết thể nào hắn cũng thấy phiền phức, nhưng lại không thể không nói, “Tự xưng Thần tiên đệ nhất đế đô, am hiểu phán đoán vận thế, phong thủy, con đường thành danh, nhất là nhân duyên…”



“Được rồi được rồi.” Vương Trung Đỉnh quả nhiên đen mặt, “Tìm cái quan trọng mà nói!”



Nhị Lôi đành phải lược bớt đoạn này, “Từ nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, gửi nuôi tại nhà bác, sau vì xóm bên có một gia đình có ba đứa con gái không có con trai nên gửi cậu ta qua làm con thừa tự, cũng chính là nhà ba mẹ nuôi hiện tại.”



“Tại sao cậu ta lại bị cha mẹ bỏ rơi?” Vương Trung Đỉnh hỏi.



“Nghe nói là bởi vì cậu ta lúc sinh ra có tới sáu ngón tay, chỗ đó cũng hơi mê tín nên…”




Chiếc quần sịp nhỏ cùng kề bên kháng chiến với Hàn Đông qua mấy con phố, cuối cùng hy sinh trong anh dũng, màn một thân kiên cường hứng hết bụi bặm dơ bẩn của hắn cũng đang nhàn nhạt tản ra mùi thơm của sữa tắm.



Không còn cách nào khác, dơ như vậy ai mà dám cho nằm trên giường?



Hàn Đông nhếch miệng cười, khách sạn phục vụ thiệt chu đáo, cho thêm chút tiền cũng đáng mà!



Phủ thêm áo tăm, Hàn Đông nghênh ngang bước ra ngoài.



Vương Trung Đỉnh nghe được tiếng bước chân, vừa muốn tới xem, chợt nghe Hàn Đông thét to một tiếng kinh hãi, “Đậu má, người nào ngốc tới mức treo nhiều đồng hồ như vậy a?”



“…”



Hàn Đông vừa nói xong cũng cảm thấy sau lưng lạnh buốt, chậm rãi nghiêm đầu sang, bị một gương mặt lạnh như tiền làm cho giật nảy mình, sao tự dưng lại có người? Lại cẩn thận nhìn lên, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra.



“Tại sao anh lại ở đây?” Hàn Đông nhìn thấy một đống logo của công ty lập tức đổi câu hỏi, “Tại sao tôi lại ở đây?”



Vương Trung Đỉnh cũng hỏi: “Tại sao ảnh chụp của tôi lại ở chỗ cậu?”



Hàn Đông còn lo cái gì về ảnh trắng đen nữa? Cả đầu óc bây giờ toàn là quần lót mới và toàn thân đầy sữa tắm thơm tho. Người ta bị gọi là thằng ngốc còn chưa làm gì, hắn đã nhào đánh móc sau gáy người ta, một phen giữ áo Vương Trung Đỉnh, cặp mắt sắc như mũi tên, khẩu khí cuồng vọng.



“Tôi có cái gì tốt? Anh nói đi, tôi sửa hết được không?”



Vương Trung Đỉnh sửng sốt một lát, đột nhiên chuyển tay cố định cổ tay Hàn Đông, tay kia hung hăng giữ chặt lưng hắn, không nhiều lời ghì hắn vào lồng ngực.



Bây giờ ngay cả rống lên hai tiếng “Buông tay” cũng vô dụng, giãy dụa vài hiệp vẫn không thoát nổi, Hàn Đông chỉ còn biết dùng tới cái miệng, “Vương Trung Đỉnh, tôi nói cho anh biết, nếu anh mà dám làm chuyện bất nhân bất nghĩa với tôi…” Bịch



Còn chưa nói hết câu đã bị Vương Trung Đỉnh đá bay ra khỏi cửa.



“Tìm chị của cậu tới đây rồi chúng ta nói tiếp, việc gấp, mau tới xem bệnh cho cậu ta!”



Nói xong, Vương Trung Đỉnh xanh mặt cúp điện thoại.