Phong Mang

Chương 79 : Tiến triển mới vụ cây đậu đỏ sam

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Lựa chọn liền mấy giờ, cuối cùng Du Minh tìm được môt bộ có kiểu dáng và giá cả đều vừa ý, kết quả lúc trả tiền lại bị thông báo thẻ của cậu không thể dùng ở đây.



"Vì sao?" Du Minh khó hiểu.



Nhân viên thanh toán mỉm cười hướng Du Minh giải thích: "Bởi vì tài khoản của ngài trước đây đã đăng kí ở đây, hệ thống chúng tôi không thể trừ tiền trong thẻ của ngài, nhưng ngài vẫn có thể đem hàng đi."



"Có ý gì?" Du Minh vẫn không hiểu.



Nhân viên hỗ trợ bên cạnh chen lời nói: "Chính là ngài có thể tùy ý chọn bất cứ thứ gì ở đây, hơn nữa không cần trả một phân tiền."



Ở trong mắt người khác mong đãi ngộ này cũng không thể, ở trong mắt Du Minh lại là cục diện đáng buồn, không nổi lên bất cứ gợn sóng nào.



"Tôi có thể dùng thẻ của người khác không?" Du Minh hỏi.



Nhân viên gật đầu, "Đương nhiên, chuyện này chúng tôi không ngăn cản được."



Du Minh mới vừa đi, mấy nhân viên nhàn rỗi bên cạnh liền gom lại đây cùng nhau bát quái. (tán gẫu chém gió)



"Người kia nghĩ gì vậy? Lại không chịu lấy không? Nếu đổi thành tôi đã sớm quét sạch chỗ này!"



"Từ ngày tài khoản của anh ta bị khóa tôi vẫn luôn đợi, ngày hôm nay rốt cục nhìn thấy tận mắt, có thể bình thường chút không?"



"Tài chủ sau lưng rốt cuộc là ai a? Hệ thống tra không ra sao?"



"Tra không được, bối cảnh quá sâu, nghe nói đã khóa tài khoản của cậu ta ở rất nhiều trung tâm thương mại lớn."



"Tôi thiên, quả nhiên là chân ái a!"



Du Minh lại tới chỗ cũ tìm Hàn Đông hỏi: "Thẻ của cậu còn bao nhiêu tiền?"



"Tôi cũng không rõ, chắc là có mấy ngàn đi. Làm sao vậy? Không đủ tiền sao?"



"Thẻ của tôi có chút vấn đề, mượn trước của cậu quét đã, về nhà lập tức trả lại cậu." Du Minh nói.



Hàn Đông hào phóng phất phất tay, "Cái gì mà trả với không trả, cầm đi dùng trước đi."



Du Minh dùng thẻ của Hàn Đông đi trả tiền.



Buổi tối, Hàn Đông vừa định ngủ, đột nhiên nhận được một tin ngắn: Vào lúc 21:56:00 ngày 13, thẻ đuôi số 2XX6 ngân hàng XX thu vào 100000.00 nhân dân tệ, số dư 100027.23 nhân dân tệ.



Hàn Đông đếm từng cái từng cái số 0 một, cuối cùng bật dậy.



10 vạn! Nhiều như vậy?



Chạy chân đất xuống cửa phòng Du Minh hỏi: "Minh nhi a, cậu gửi tiền cho tôi sao?"



Du Minh đang ngủ, mơ mơ màng màng trả lời: "Hôm nay không thời gian đến ngân hàng, ngày mai gửi cho cậu."
Cảnh diễn của nhân vật Du Minh mặc dù là đột nhiên thêm, nhưng ở trong phim đây là một nhân vật mang tính mấu chốt, lời kịch cũng không nhiều, chủ yếu thông qua thần thái trên mặt cùng tứ chi để biểu hiện, cái này hoàn toàn là yếu hạng của Du Minh.



"Các đơn vị chuẩn bị, 《xé rách》 cảnh 003 màn thứ 5, Action!" Lỗ đạo diễn cầm loa khuếch âm hô lớn.



Từ hậu trường "Ba" một tiếng vang lên, Du Minh từ một mặt tường phía sau nhô đầu ra.



Chỉ thấy cậu nhìn khắp bốn phía, như là đang tìm kiếm cái gì, quá trình này diễn ra trong một đoạn thời gian rất dài. Đột nhiên một con ma từ trên trời giáng xuống, Du Minh nháy mắt phát ra tiếng kinh hô: "A...A..."



Hàn Đông cũng ở trong lòng "A" một tiếng, lúc ấy cảm thấy nguy rồi. Đừng nói con mắt xảo quyệt của Lỗ đạo diễn kia, chính Hàn Đông xem màn này cũng cảm thấy không đạt.



Đầu tiên là nhân vật này lá gan rất nhỏ, chênh lệch quá lớn so với khí chất bình tĩnh của Du Minh. Tạm thời không nói đến đoạn thời gian liên tục diễn cảm không có gì biến hóa, nói một khắc cuối cùng nhìn thấy ma kia, biểu hiện ra ngoài của cậu cũng không phải sợ hãi, càng giống kinh ngạc hơn.



"Dừng!"



Quả nhiên, mặt sắc Lỗ đạo diễn trầm xuống.



Hàn Đông vội vàng thay Du Minh giải thích, "Lỗ đạo, có thể là cậu ấy có chút khẩn trương, hay là thử lại một lần?"



"Không cần." So với thất vọng, trong giọng nói Lỗ đạo diễn hơn nữa là bất đắc dĩ.



Hàn Đông đưa cho Lỗ đạo diễn một điếu thuốc, để đạo diễn ổn định cảm xúc một chút, tiếp đó lại nói: "Lỗ đạo diễn, kỳ thật tôi ở ký túc xá đối diễn đoạn này cùng Du Minh, lúc đó cậu ấy biểu hiện rất tốt, có nên cho cậu ấy một cơ hội..."



Lỗ đạo diễn trầm tư một lát, thản nhiên trả lời: "Tôi đây không thành vấn đề, chỉ xem cậu ta thôi."



"Chính là ngài đồng ý cho cậu ấy diễn nhân vật kia đi?"



Lỗ đạo diễn vẫn là bộ dạng kia nói, "Cậu ta không thành vấn đề vốn đã định rồi."



Hàn Đông bật người nhảy lên đến bên cạnh Du Minh đem tin tức này nói cho cậu.



"Cậu phải cám ơn tôi, nhờ có tôi tặng bộ quần áo này cho cậu, chỉ bằng cái mặt than này ai muốn chọn cậu?"



Du Minh hừ lạnh một tiếng, bất quá vẫn lộ ra là rất cao hứng.



Không đầy một lát, những diễn viên khác cũng lục bục có mặt, Du Minh cùng bọn họ làm quen đơn giản một chút.



Bởi vì ngày hôm nay nhiệm vụ quay nhiều, một mạch làm đến 12 giờ đêm mới hoàn thành, sáng hôm sau năm sáu giờ lại tiếp tục, cho nên đoàn phim sắp xếp đại bộ phận diễn viên cùng nhân viên công tác vào ở khách sạn gần đó. Mà Hàn Đông vẫn như thường ngày, vô luận trễ đến đâu cũng bị đón về công ty ở.



Trên đường, Du Minh hướng Hàn Đông đang gật gù hỏi: "Cậu vì sao không thể ở lại khách sạn cùng mọi người?"



Thẩm Sơ Hoa ở bên cạnh nói: "Đây là yêu cầu của Vương tổng."



Hàn Đông liếc con mắt nửa khép nửa mở cười nói: "Vừa hay về thử xem thùng gỗ và giường mới của tôi."



Du Minh không nói gì nữa.