Phong Mang
Chương 80 : Một phút trước giải phóng
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Trở lại ký túc xá, Hàn Đông liền xả nước ấm vào thùng gỗ, ngồi cả người xuống. Thanh gỗ tản ra mùi thơm tự nhiên, nước ấm làm dịu thân thể mệt mỏi, âm nhạc hun đúc linh hồn không kiềm chế được. Lại đốt một điếu thuốc, một chân vươn ra, một thả trong thùng gỗ.... tâm hồn thật thoải mái biết bao!
Quá mẹ nó thoải mái! Giờ này khắc này, anh em nào có thú vui như ta?
Hàn Đông ngửa cổ, yết hầu lên xuống, khói từ xương quai xanh lan tỏa xuống phía dưới, khắp ngực đều huân đỏ.
Bận rộn cả ngày, mệt mỏi không chống đỡ nổi, Hàn Đông đang tắm liền ngủ mất.
Mới đầu rủ đầu xuống, ngồi trong thùng không nhúc nhích. Một lát sau cổ bỗng nhô lên, đưa ray qua tắt nhạc để gọi điện thoại, trong lúc đó mắt vẫn luôn nhắm.
Vương Trung Đỉnh vừa vặn mới làm xong việc, thấy điện thoại của Hàn Đông không hề nghĩ ngợi liền tiếp.
"Tôi nhớ anh." Hàn Đông nói.
Phong thái thường ngày lập tức bị đập nát trong lúc ngủ, phương pháp nghiệm chứng này của Vương Trung Đỉnh quả nhiên chính xác.
"Tôi nhớ anh, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh..." Hàn Đông lại bắt đầu niệm kinh.
Vương Trung Đỉnh vốn có thể cúp điện thoại, bởi vì cơ bản Hàn Đông trong lúc vô thức không nói hết mấy ngàn lần tuyệt sẽ không ngừng. Luôn thích ngắt lời kẻ khác - Vương Trung Đỉnh, thế nhưng không vứt điện thoại ra, mà là cầm đi vào thang máy, đến ký túc xá, đi đến bãi đỗ xe... Câu nói kia thủy chung quanh quẩn ở bên tai.
Bác sĩ tâm lí nói, cảnh trong mơ biểu đạt tiềm thức.
Hàn Đông ngày hôm nay biểu hiện thất thường, Vương Trung Đỉnh còn chưa đi đến bãi đỗ xe, câu tôi nhớ anh liền ngừng. Hơn nữa không phải tạm dừng bình thường, mà là bị đánh thức, phía sau còn tiếp một tiếng "Á".
Hàn Đông vội vàng nhấc di động ra từ trong nước, đáng tiếc đã hỏng.
Mặc kệ, nhanh lấy khăn tắm, phòng tắm ngủ của ta, giường gỗ mới của ta...
Vốn dĩ Hàn Đông định như vậy, thùng gỗ đặt ở bên cạnh giường, trên giường đặt khăn tắm. Nếu hắn ngủ lúc đang tắm, đến khi nước lạnh, hắn sẽ bò lên giường.
Kết quả hắn vạn lần không ngờ, thùng gỗ rò nước...
Mà chiến sĩ thi đua mộng du Hàn Đông bò ra từ trong thùng gỗ xong cũng không lên giường, mà là đi đến buồng vệ sinh khiến cho bàn chân lần thứ hai đầy nước, cho rằng có nước vì thế, đi vào nằm lại là vẻ mặt hưởng thụ.
Cứ thế, nước lặng yên chảy ra cửa, lại lặng yên lan khắp phòng...
Chờ Vương Trung Đỉnh từ dưới thang máy đi đến, nước đã chảy tới bên ngoài.
Nghĩ đến chính mình từng thấy qua sự cố ngâm nước tự sát trong bồn tắm lớn, còn cả mức độ mộng du phi thực tế của Hàn Đông, trong lòng Vương Trung Đỉnh lại ngộ ra có thể hắn vì có tình cảm với mình mà xuất hiện khủng hoảng.
"Tôi biết, hai ta trước đó đã thương lượng, vô luận tôi đòi, cậu cũng không thể cho, đúng không? Tôi đều đã đem bí mật này nói ra, cậu còn không tin? Nào nào, tránh ra, Vương ca không phải người ngoài, để Vương ca xem một chút..."
Giờ này khắc này, Du Minh đặc biệt muốn hướng Hàn Đông rống một tiếng: con mẹ nó cậu sống như vậy có mệt hay không?
Kết quả, còn chưa có rống, Hàn Đông đã rống lên trước.
"Tránh ra, tôi lặp lại lần nữa, tránh ra nghe thấy không?"
Du Minh thật là trọng nghĩa, đã đến mức này còn thay Hàn Đông làm cứng.
"Đi ra ngoài! Cút ra!" Du Minh cũng rống.
Hàn Đông vẫn anh dũng, miệng không dùng được trực tiếp thượng tay, "Cậu mẹ nó tránh ra cho tôi, hôm naytôi nhất định phải lấy được gỗ ra! Tiểu ma-cà-bông, cậu chanh chua phá hỏng việc không phải của mình, lão tử nêm chết cậu!"
Nắm tay Du Minh cũng quất tới, "Thiếu làm bậy với tôi, có cút thật xa đi không thì bảo!"
"Cậu mắng ai đó? Cậu mắng ai đó? Tôi mẹ nó đánh chết cậu tin không?"
"Cậu đánh, cậu đánh, cậu đánh một cái thử xem!"
Chứng kiến cẩu móng vuốt đã với lên mặt người ta, Vương Trung Đỉnh không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, quyết đoán kéo Hàn Đông sang một bên, ánh mắt căm hận nhìn hai người.
"Được rồi, tôi sớm đã nhìn rồi."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh liền tiến vào phòng Du Minh, đem toàn bộ thanh gỗ, vỏ cây, cành nhỏ trong rương, trong tủ treo quần áo, dưới sàng đều dọn ra.
Hàn Đông giằng co đủ rồi lại quay về hang ổ trên ghế sa lon ngủ, ngủ đến vô cùng ngon.
Du Minh hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi sẽ đền tiền cây cho anh, đừng mang đồ dùng trong nhà của cậy ấy đi."
"Tôi có thể không truy cứu cậu ta một phân tiền, nhưng chỗ đồ đó tôi phải mang đi."
Du Minh khó hiểu, "Vì sao?"
Sáng hôm sau, Du Minh tỉnh lại giữa tiếng kêu gào thảm thiết.
"A a a a... Vì cái gì? Vì cái gì chỉ một giây phút về trước giải phóng? Giường yêu quý của tôi a!!!" Tiếp đó lại là một trận tiếng đập cửa bang bang, "Du Minh cậu đi ra đây cho tôi! Đã biết không dựa được gì vào tiểu tử cậu! Cho cậu trốn..."