Phong Mang

Chương 81 : Tôi yêu anh ấy

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Vụ án cây đậu đỏ bị trộm tuy rằng đã tuyên bố phá, nhưng lo lắng đến nhiệm vụ quay phim của "nghi phạm", Vương Trung Đỉnh áp dụng phương thức xử lý nguội. Tịch thu toàn bộ đồ dùng trong nhà, thu đến kho hàng của mình bảo quản ổn thoả. Về phần Hàn Đông, tạm thời tội của hắn, chờ sau khi quay quay phim xong tiếp tục xử trí.



Hạ Hoằng Uy nghe nói chuyện này, cười suốt hơn ba giờ, đem mặt Vương Trung Đỉnh đều cười thành hắc oa đế (đen như đế nồi).



"Cậu khoan hãy nói... Chỗ đồ đó làm thật không tồi, nhìn xem hoa văn trên đầu giường này, một chút không kém so với thợ thủ công tôi mời từ Italy." Hạ Hoằng Uy nhịn không được khen.



Đây cũng là nguyên nhân Vương Trung Đỉnh phát hiện Hàn Đông chặt cây đậu đỏ nhưng không có quá lôi đình.



Hạ Hoằng Uy còn nói: "Không bằng như vậy, dù sao cậu nhìn thấy đống đồ vật này cũng bực bội, chi bằng bán cho tôi đi."



"Không bán." Không hề có chút ý thương lượng.



"Tôi có thể giúp cậu tìm một cây đậu đỏ, cam đoan thụ linh, chủng loại, hình thái đều trội hơn cây của cậu."



Vẫn là hai chữ, "Không bán."



"Vì cái gì?" Hạ Hoằng Uy biết rõ vẫn cố hỏi.



"Tôi có thể giúp cậu tìm một tên mặt than, cam đoan chỉ có hơn chứ không kém, cậu bán không?"



"... Thật sự bị chặt là đáng đời."



Hàn Đông không hề tự kiểm điểm, cái gì cây gỗ đậu đỏ, đậu xanh, hắn chỉ biết đồ dùng trong nhà đó là hắn mài từng chút, liều mạng thức... Nhịn vô số đêm mới làm ra, kết quả còn chưa ngủ qua một lần bị người ta dọn đi rồi!



Vì để thuyết pháp, Hàn Đông rảnh rỗi đều đi sang chỗ Vương Trung Đỉnh nháo. Kết quả mỗi lần đều bị bảy tám người khiêng ra, ngay cả mặt Vương Trung Đỉnh cũng không thấy một lần, càng khỏi nói tâm niệm gia cụ đó.



Hàn Đông ghi hận trong lòng đối với Vương Trung Đỉnh, hai ngày nay luôn luôn nghĩ cách trả thù.



"Tôi quyết định theo hắn đến cá chết lưới rách!"



Du Minh tin tưởng con cá Hàn Đông này hẳn là sẽ chết không còn gì nghi ngờ, nhưng cái lưới Vương Trung Đỉnh kia có thể phá hay không lại là chuyện khác.



"Tôi quyết định đem con trai y ra ánh sáng!" Hàn Đông ngữ khí quyết đoán.



Du Minh giật mình, "Vương tổng có con trai?"



Hàn Đông vô đạo đức xuyên tạc, "Đúng, con hoang a!"



"Làm sao cậu biết?" Du Minh khó có thể tin.




Du Minh vốn dĩ đã là mặt đơ, nghe nói như thế hoàn toàn tê liệt rồi.



"Cậu... Cậu nói cái gì?"



Hàn Đông một bộ cảm tác cảm vi, "Tôi yêu Vương Trung Đỉnh! Tôi đã yêu, cậu cảm thấy tôi thế nào?"



(cảm tác cảm vi: bạo dạn không e sợ)



"Tôi không có cách nào nhận xét cậu, tôi muốn biết cậu cảm thấy bản thân thế nào." Du Minh đưa tay lên trán Hàn Đông thăm dò.



Hàn Đông chặn lại tay cậu, "Hồ đồ chỉ là tôi trước kia, hiện tại tôi rất thanh tỉnh."



Du Minh biết Hàn Đông ba ngày một cơn nhỏ, năm ngày một cơn to, nhưng dù có điên cũng không đến nỗi này a!



"Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao không?" Du Minh hỏi.



Hàn Đông nói trong nước mắt, " Đứa trẻ kia không phải anh ta sinh ra, là anh ta nhận nuôi, hơn nữa tôi vừa mới biết được, đứa bé đó cũng là 6 ngón."



Du Minh biết Hàn Đông từng là lục chỉ, nhưng cậu không biết việc này có liên quan gì đến việc hắn yêu Vương Trung Đỉnh.



"Cậu có biết trước đây tôi bị bao nhiêu người ghét bỏ không? Cậu có biết là tại sao tôi bị ngươi thân đá tới đá lui không? Thế cho nên tôi đến hiện tại cảm thấy những người nhận nuôi trẻ 6 ngón là những bậc cha mẹ vĩ đại nhất trên thế giới! Chính là Vương Trung Đỉnh, chính là Vương Trung Đỉnh, anh ta thế nhưng lại chủ động nhận nuôi một đứa trẻ như vậy! Chủ động nhận nuôi cậu biết không?"



Du Minh có thể hiểu được tâm tình của Hàn Đông, nhưng cũng không cần phải bởi vì Vương Trung Đỉnh giúp đỡ người khác, mà tự mình cảm động đến nỗi lấy thân báo đáp đi?



"Hơn nữa đứa bé kia cũng bị mộng du, Vương Trung Đỉnh đặt đồ dùng trong phòng của nó đều là đồ hơi, sợ nó ngã lên đụng phải, tôi mẹ nó cho tới hôm nay mới biết vì sao anh ấy không cho tôi dùng loại đồ dùng khác..." Hàn Đông nói xong nói xong lại gào lên, "Anh ấy đối đãi với tôi như thế, tôi sao có thể thờ ơ? Sao nhẫn tâm tiếp tục cự tuyệt người ta như vậy?"



Hàn Đông nói nhiều lời chân thành như vậy, Du Minh rất cảm động, nhưng càng sâu hơn là một nghi hoặc.



"Đứa bé kia... Chắc không phải cũng là ba mẹ cậu ném đi a?"



Tiếng khóc Hàn Đông két một cái dừng lại, trong con mắt đỏ đậm lóe lên vẻ thất vọng khó có thể tin được.



"Cậu còn là con người không? Cậu còn có chút tình người hay không?"



Trên mặt Du Minh không phản bác gì, trong lòng lại hừ một tiếng, cũng không biết ai một mực ồn ào đòi chụp ảnh người ta? Kết quả chỉ bởi vì nhiều hơn một ngón tay, mà bắt đầu miệng đầy nhân nghĩa đạo đức rồi.



"Đi đi đi, tôi và động vật máu lạnh như cậu không có tiếng nói chung..." Hàn Đông lại đẩy Du Minh khỏi cửa, tự mình tiếp tục thâm tình đàn hát trong phòng, "Tôi xác định tôi chính là một con sói đội lốt cừu, mà anh là con mồi là sơn dương của tôi... Tôi yêu anh rất nhiều, lại có bao nhiêu nhu tình, tôi tin nhu tình này nhất định có thể cảm động thiên địa!"