Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 119 : Thì ra là thế

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Cầu Mộ Quân bị hắn hỏi vậy, lớn tiếng nói:“Cái gì mà thân không trọn vẹn, cái gì mà thái giám, có gan bây giờ ngươi cởi quần ra. Nếu ngươi là thái giám, ta lập tức đi ra ngoài, ở trên đường cái kêu ba tiếng ‘Ta là dâm phụ!”



Đôi mắt Đoàn Chính Trung thâm thúy đáng sợ như chim ưng, nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi đứng dậy, đến gần nàng. Cầu Mộ Quân bị ánh mắt kia làm kinh sợ, không tự giác lùi về phía sau.



Hai người đều rời khỏi cái bàn, cơ thể Cầu Mộ Quân có chút run rẩy, lùi về phía sau từng bước một. Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm từng bước tới gần.



Đoàn Chính Trung đột nhiên mạnh mẽ tiến đến, ôm ngang người nàng, đi đến trước một cánh cửa, đá văng cánh cửa ra, nhanh chóng đi vào trong phòng, đặt nàng trên giường lớn mềm mại.



“Ngươi định làm gì!”



Cầu Mộ Quân kinh hoàng kêu ra tiếng, muốn ngồi dậy lại bị hắn ôm lấy. Sau đó hắn lập tức kéo đai lưng của nàng.



“Ngươi buông tay......” Cầu Mộ Quân giãy dụa, đá đánh hắn, lại bị hắn đè lên trên giường. Hắn quỳ chận lên hai chân của nàng, một bàn tay đè thân thể của nàng, tay kia thì nhanh chóng cởi quần áo của nàng.



Cầu Mộ Quân giãy dụa, dùng sức đánh vào bờ vai của hắn, lại bị hắn dùng đai lưng vừa cởi xuống của nàng trói hai tay nàng lên đỉnh đầu, còn ngại không đủ, lại kéo cái yếm của nàng xuống, trói tay nàng vào đầu giường.



Nửa người trên hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn, tay cũng bị trói chặt, bộ ngực trắng noãn đầy đặn ngay tại trước mặt hắn nảy lên như khiêu khích. Cầu Mộ Quân vừa vội vừa thẹn, muốn dùng chân đá hắn, lại bị hắn túm lấy hai mắt cá chân, mấy cái quần dưới thân nàng đồng loạt bị hắn kéo xuống.



“Đoàn Chính Trung, ngươi buông, ngươi buông, ta không hỏi ngươi, bị ngươi bỏ thì bỏ. Ta đi gả cho Thích Ngọc Lâm, hắn tốt hơn ngươi, tốt hơn một ngàn lần một vạn lần, ngươi là tên khốn kiếp...... A --”



Còn chưa nói xong, nàng kêu sợ hãi một tiếng, hai chân bị tách ra, thân thể đột nhiên bị xỏ xuyên, sau đó hắn không ngừng đưa đẩy về phía trước từng chút từng chút.



Hắn nâng một chân của nàng lên để trên đầu vai, một tay ôm chân của nàng, tiến vào trong cơ thể nàng, tay kia thì cởi quần áo của mình.



Cởi xong quần áo, hắn liền nâng hai chân của nàng lên, để cho hắn có thể đoạt lấy thân thể của nàng càng sâu.




Ngượng ngùng nhìn hắn, nàng e lệ nhẹ giọng nói:“Chàng thực đáng giận, cũng không nói cho ta biết, làm cho ta muốn đi tự sát. Lại có cảm giác người nọ rất giống chàng, hình thể, mùi hương bị mùi hoa nhài che giấu...... Cái gì đều giống chàng như vậy. Sau đó sau khi trở về ta lại ôm chàng một lần, cảm giác cùng với lúc ôm người mặc đồ đen kia giống nhau như đúc, hơn nữa...... Ngày đó, ta từ bên ngoài trở về chàng ôm lấy ta, ta dường như cảm thấy được...... chàng......”



“Ta làm sao?” Đoàn Chính Trung hỏi.



Cầu Mộ Quân đỏ mặt, nói:“ Nơi đó của chàng...... Cứng quá.”



Đoàn Chính Trung vừa cười cười, nói:“Bây giờ quần ta cũng cởi rồi, nàng còn muốn xem không?”



“Không xem!” Cầu Mộ Quân mặt đỏ nói.



“Vì sao không nhìn, ta cho nàng xem, xem ta có phải thái giám hay không.”



“Không muốn không muốn! Ai muốn nhìn chứ!”



“Như vậy sao được, nàng chỉ như vậy đã xác định sao?” Đoàn Chính Trung nói xong, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo vào dưới chăn, sờ vào nơi hai người vẫn đang kết hợp.



“Không cần, mau buông, buông! A --” Cảm giác thấy gì đó khác thường, Cầu Mộ Quân đột nhiên dùng sức rút bàn tay bị hắn nắm, đưa bàn tay dính chất lỏng trắng mịn dùng sức lau lên ngực hắn.



Đoàn Chính Trung cười lên, sau đó nụ cười kia chậm rãi tan đi, nhẹ nhàng hỏi:“Vì sao khi đó không hỏi ta đã bỏ đi?”



Cầu Mộ Quân nở nụ cười cười, nói:“Ta không đoán ra tâm tư của chàng, sợ chàng giết người diệt khẩu.”



Tươi cười trên mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên trở nên đáng sợ, âm trầm lạnh lùng nói: “Bây giờ, nàng không sợ ta giết người diệt khẩu sao?”