Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 124 : Gian tình

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Nàng không biết gần Cầu phủ có phải đang có một chiếc xe ngựa đứng đó hay không, xe ngựa kia ngừng một lát rồi lập tức đi, hay vẫn ngừng nửa ngày, hoặc...... đến tận lúc trời tối cũng chưa đi.



Buổi tối, trước lúc đi ngủ, nàng lại nhận được tin bồ câu đưa tới:



“Mộ Quân, hôm nay ta nói với cha ta muốn thành thân, ông đáp ứng rồi. Mộ Quân, vài ngày nữa, ta cùng cha ta sẽ đến nhà nàng cầu hôn được không? Còn nữa, ngày mai ta vẫn chờ nàng.”



Nhìn bức thư này, Cầu Mộ Quân hoảng hốt.



Cầu hôn! Sao hắn có thể làm thật, Thích Tĩnh sao có thể đồng ý!



Nên làm thế nào bây giờ? Đoàn Chính Trung, trước tiên nên hỏi hắn phải làm thế nào bây giờ, nhưng nàng làm sao có thể gặp mặt Đoàn Chính Trung? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn quyết định trực tiếp quang minh chính đại đi tìm hắn.



Nếu lén lút bị người ta phát hiện ngược lại sẽ khiến người ngoài biết bọn họ có quan hệ khác thường. Nếu quang minh chính đại đi tìm, sức tưởng tượng phong phú của mọi người có thể giúp nàng nghĩ ra lý do tốt.



Hạ quyết tâm, ngày hôm sau nàng liền đi ra ngoài.



Cố ý không đi qua gốc cây hòe, dường như sợ nhìn thấy người mình không muốn gặp.



Không ngờ vừa đến gần cửa Đoàn phủ, lại nhìn thấy bên ngoài có vài chiếc xe ngựa.



Cầu Mộ Quân vội trốn một bên, trước nhìn xem tình huống rồi nói sau.



Tổng cộng ba chiếc xe ngựa, cái đầu tiên nàng biết, là xe ngựa chuyên dụng của Đoàn Chính Trung, hai cái đằng sau rất bình thường, nhưng ở phía trên có chữ “Đoàn” rất lớn có thể thấy kia cũng là xe ngựa của Đoàn phủ.



Ba chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cửa Đoàn phủ, một hạ nhận lập tức quỳ gối dưới chiếc xe ngựa đầu tiên.



Xem tư thế này, khẳng định người trên xe là Đoàn Chính Trung.
“Cầu tiểu thư, quán trà Thấm Nhã không cho chịu.” Tiểu nhị nói không lưu đường sống.



Cầu Mộ Quân đành phải nói:“Vậy chưởng quầy của các ngươi có ở đây không? Ta tìm chưởng quầy các ngươi nói chuyện.”



Tiểu nhị tuy rằng vẫn hòa nhã nhưng lời nói lại đanh thép: “Cầu tiểu thư, cho dù là Công chúa đến đây tìm ông chủ cũng không được.”



Tức chết rồi, tức chết rồi!



Cầu Mộ Quân hít sâu hai hơi, chịu đựng không phát giận nói:“Ta có thể gán đồ không?”



“Có thể, trong vòng năm ngày lấy tiền đến chuộc. Nhưng phải thu thêm mười hai lượng phí hoãn.” Tiểu nhị nói.



“Được.” Cầu Mộ Quân nửa ngày mới nói.



Tiếp theo, nàng liền bị tiểu nhị đưa tới trước mặt một quản sự, tháo một đôi vòng tay, một chiếc trâm cài đầu, một bộ vòng tai. Quản sự nghiệm giá, lập chứng từ cho nàng xong mới thả nàng đi.



Đoàn Chính Trung, chàng tốt nhất có thể giải thích tất cả! Vừa đi, Cầu Mộ Quân vừa oán hận.



Nghẹn đầy tức giận trở về Cầu phủ, ngẩng đầu lại thấy một chiếc xe ngựa dừng dưới tàng cây hòe gần Cầu phủ. Nàng quên mất!



Một lòng tức giận Đoàn Chính Trung mà lại quên mất nguyên nhân đi tìm Đoàn Chính Trung. Cầu Mộ Quân đang định quay người đi, Thích Ngọc Lâm lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống, chạy tới trước mặt nàng. “Mộ Quân! Ta rốt cục cũng gặp được nàng!” Thích Ngọc Lâm chặn trước mặt nàng vui sướng nói.



Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy cằm hắn đã mọc đầy râu, dưới đôi mắt cũng đen lại, bộ dáng tiều tụy, làm cho người ta nhìn mà chua xót.



Tuy rằng trong lòng chua xót, cảm động, nhưng nàng biết, dù cho hắn đối với nàng là thật hay giả, nàng đều phải quyết đoán cự tuyệt hắn, không cho hắn một tia hi vọng, dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh gọn), tuy rằng đau nhất thời, nhưng vẫn tốt hơn ngày ngày đêm đêm nhớ thương.