Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 125 : Cầu xin

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Tuy rằng trong lòng chua xót, cảm động, nhưng nàng biết, dù cho hắn đối với nàng là thật hay giả, nàng đều phải quyết đoán cự tuyệt hắn, không cho hắn một tia hi vọng, dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh gọn), tuy rằng đau nhất thời, nhưng vẫn tốt hơn ngày ngày đêm đêm nhớ thương.



Cầu Mộ Quân nói:“Thích công tử có gì muốn nói sao?”



Thích Ngọc Lâm lập tức nói:“Mộ Quân, ta biết nàng đau lòng mới nói chưa từng yêu ta. Xin lỗi, tất cả là lỗi của ta. Ta xin lỗi nàng, thề với nàng, dù thế nào cũng được, chỉ cần nàng lại cho ta một cơ hội.”



“Không, những gì ta nói đều là thật sự, ta thật sự chưa từng yêu ngươi.” Cầu Mộ Quân lại khẳng định một lần nữa.



“Ta không tin, ta không tin!” Thích Ngọc Lâm đột nhiên ôm lấy nàng.



“Ngươi buông ra, buông ra!” Cầu Mộ Quân giãy dụa hô.



“Buông tiểu thư nhà ta ra!” Một giọng nói truyền đến, Thích Ngọc Lâm buông tay, Cầu Mộ Quân lập tức đẩy hắn ra, lao tới bên cạnh người nhà mình. Nàng nhìn Thích Ngọc Lâm một cái rồi chạy vào trong nhà.



“Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm ở phía sau đau đớn gọi.



Cầu Mộ Quân cuống quít chạy vào nhà, lại gặp được Cầu Vĩ ở trong phòng. Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức chậm rãi bước đi. Cầu Vĩ nhìn nàng, nói:“Mộ Quân, làm sao vậy, sao nhìn con có vẻ hoang mang?”



Đúng lúc này hạ nhân vừa nãy cũng vào cửa, đáp lại:“Lão gia, vừa rồi......”



“Vừa rồi ở giữa đường con thấy một con rắn chết! Bị...... Dọa.” Cầu Mộ Quân lập tức nói.



Hạ nhân thấy thế, cũng theo lời của nàng nói:“Đúng, một con rắn rất lớn, không biết là ai đánh chết, nằm ở trên đường.”



Cầu Vĩ gật gật đầu, nói:“Mộ Quân, mấy ngày nay con thường xuyên không ở nhà, ở bên ngoài làm cái gì?”



Cầu Mộ Quân chậm rãi đi đến trước mặt ông, ngồi xổm xuống tựa vào trên đùi ông nói:“Con cũng không biết, con chỉ...... Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng rất khó chịu......”
Nàng không nói thêm gì nữa, Thích Vi vẫn vui vẻ nói: “Được, Mộ Quân tỷ tỷ, cám ơn tỷ! Muội...... Muội bây giờ bảo huynh ấy tới gặp tỷ!”



Cầu Mộ Quân ở trong nhã gian quán trà Thấm Nhã chờ Thích Ngọc Lâm.



Nàng không biết vì sao mình phải đáp ứng, là vì Thích Vi hay là bởi vì áy náy với Thích Ngọc Lâm?



Trò khôi hài này, chung quy đều do nàng.



Không ngờ, đợi ước chừng một canh giờ, Thích Ngọc Lâm mới đến. Nghe thấy tiếng mở cửa, Cầu Mộ Quân quay đầu, thấy Thích Ngọc Lâm đứng ở cửa



Tóc tai chỉnh tề, lam bào sạch sẽ, vẫn là công tử phong lưu phóng khoáng như lúc ban đầu gặp mặt.



Hắn chậm rãi đi vào, ngồi đối diện nàng.



Hai người yên lặng hồi lâu, Thích Ngọc Lâm mới nói:“Ta biết là Vi Vi cầu xin nàng tới.”



“Muội ấy rất đau lòng vì ngươi.” Cầu Mộ Quân nói.



“Vậy còn nàng?”



Cầu Mộ Quân ngừng một chút mới nói:“Ngươi cần gì phải như thế? Có lẽ ngươi cũng không yêu ta, chẳng qua vì không chiếm được mới là tốt nhất.”



Thích Ngọc Lâm yên lặng, sau đó đột nhiên cười khẽ nhưng ánh mắt lại u ám



“Ta biết, ta là một kẻ không thể động tình. Một người không thể động tình rung động, tình cảm của ta sẽ không dễ dàng thay đổi. Ta có sai, nhưng nàng cần gì phải vô tình như vậy, không chỉ không cho ta đường sống, ngay cả tình cảm của ta cũng không thừa nhận.”