Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 126 : Xin nàng để cho ta chờ nàng

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


“Ta biết, ta là một kẻ không thể động tình. Một người không thể động tình rung động, tình cảm của ta sẽ không dễ dàng thay đổi. Ta có sai, nhưng nàng cần gì phải vô tình như vậy, không chỉ không cho ta đường sống, ngay cả tình cảm của ta cũng không thừa nhận.”



Trong lòng Cầu Mộ Quân khó chịu, hỏi:“Vậy vì sao ngươi...... một ngày trước còn nói lời ngon tiếng ngọt với ta, ngày sau lại cùng nữ nhân khác...... Nếu đây là cách ngươi yêu, vậy ngươi muốn ta thừa nhận tình yêu của ngươi thế nào đây?”



“Đó là do ta......” Thích Ngọc Lâm nhắm mắt lại đau khổ nói:“Thật ra lúc trước ta đã muốn kết hôn với nàng, nhưng ta luôn phân vân ta có thể hối hận, có thể không chịu nổi trói buộc hay không...... Đến khi… đến ngày đó nhìn thấy bóng dáng nàng dứt khoát rời đi, ta mới biết được ta sẽ không hối hận, vĩnh viễn sẽ không.”



“Vậy ngươi có thể xác định nếu ta và người bắt đầu một lần nữa, ngươi có thể chỉ chuyên tình với một mình ta không?” Cầu Mộ Quân bình tĩnh nói.



“Không chỉ ta không thể tin tưởng ngươi, chỉ sợ ngay cả chính bản thân ngươi cũng không tin được? Ngươi trời sinh lãng tử, trời sinh nhiều tình nhân, bắt buộc ngươi đem trái tim cùng thân thể trung trinh với một nữ tử bình thường, thật sự là quá khó khăn cho ngươi rồi.”



Cầu Mộ Quân nói xong, đứng lên đi ra cửa phòng.



“Mộ Quân—“ Thích Ngọc Lâm vội đứng dậy kêu lên.



“Còn có --” Cầu Mộ Quân quay đầu, mở miệng nói:“Nguyên nhân thực sự mà Đoàn Chính Trung bỏ ta, là vì khi ta còn là Đoàn phu nhân bị người cường bạo, ta đã sớm không còn trong sạch.”



Trong phòng lặng ngắt như tờ, Cầu Mộ Quân đứng trong chốc lát mới đi ra cửa.



“Ta không ngại!” Thích Ngọc Lâm ở phía sau nàng nói.



Cầu Mộ Quân run lên, nói:“Ta ngại. Ta không chỉ ngại bản thân mình, cũng ngại quá khứ của ngươi, sự đa tình của ngươi, tính tình phong lưu của ngươi, còn câu nói ‘Vĩnh viễn không hối hận’ của ngươi ta cũng không tin được.” Nàng nói xong, ra khỏi phòng, đóng cửa lại.



Thích Ngọc Lâm, xin lỗi. Nàng nói thầm trong lòng.



Hi vọng có một ngày, ngươi có thể gặp được một người ngươi thật lòng yêu thương, hơn nữa người đó cũng thật lòng yêu ngươi. Ngươi thật sự không nên yêu ta, yêu ai cũng không nên yêu ta.
“Đáp ứng đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào!” Một đại thẩm bên cạnh nói.



“Đúng vậy đúng vậy, đáp ứng đi!”



Người vây xem giựt giây, Thích Ngọc Lâm chờ mong nhìn, Cầu Mộ Quân không biết là cảm động hay là không mở miệng nói cự tuyệt được, rốt cuộc cũng gật đầu.



Chung quanh hoan hô dậy trời, theo tiếng hoan hô này, tin tức Thích nhị công tử đứng trước mặt mọi người cầu yêu Cầu đại tiểu thư truyền đi khắp ngõ ngách trong kinh thành.



Buổi tối lại nhận được hai con bồ câu đưa tin, một là năm chữ của Thích Ngọc Lâm: ‘Mộ Quân, cám ơn nàng’. Một cái khác là bốn chữ của Đoàn Chính Trung: ‘Chữ Thiên thứ hai.’



Thở dài một hơi, nàng gấp tin của Thích Ngọc Lâm vào, của Đoàn Chính Trung thì đưa tới ngọn nến, đốt sạch sẽ. Quyết định hôm nay không biết có đúng hay không, ít nhất, bây giờ nàng không hối hận.



Có lẽ qua vài ngày Thích Ngọc Lâm sẽ không nhớ tới lời thề kia nữa, nhưng có lẽ sẽ vẫn kiên trì, nàng chỉ hy vọng sau khi hắn chờ đợi, tình cảm với nàng có thể dần nhạt đi.



Về phần Đoàn Chính Trung, nhớ đến vẫn còn tức, nàng nhất định phải hỏi xem hắn có ý gì!



Sáng sớm hôm sau nàng ra cửa đi thẳng đến quán trà Thấm Nhã, đi được gần nửa đường lại đột nhiên dừng bước. Vì sao nàng phải vội như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới?



Nàng đợi hắn cả một ngày hắn không thèm để ý, bây giờ hắn viết vài chữ thì nàng liền chạy như điên đến gặp hắn, dựa vào cái gì?



Hắn có nam tình nhân ghê tởm của hắn, nàng cũng không phải thiếu hắn thì không thể sống, dựa vào cái gì hắn gọi thì đến đuổi thì đi!



Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến lúc hắn cùng cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ làm trò ghê tởm kia, nghĩ đến chuyện hắn vài ngày không thèm để ý tới nàng, càng nghĩ càng giận, cuối cùng nàng dậm chân một cái, quyết định không đi gặp hắn, trở về Cầu phủ.