Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 127 : Gặp mặt
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến lúc hắn cùng cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ làm trò ghê tởm kia, nghĩ đến chuyện hắn vài ngày không thèm để ý tới nàng, càng nghĩ càng giận, cuối cùng nàng dậm chân một cái, quyết định không đi gặp hắn, trở về Cầu phủ.
Trở lại Cầu phủ, ngồi ở trước cửa sổ trong phòng mình ngơ ngác nhìn bụi hoa bên ngoài.
Không thèm để ý tới chàng, không thèm để ý đến chàng, cho chàng chờ đến chết!
Cầu Mộ Quân oán hận, lại không cảm thấy thật ra chính nàng còn đang phiền não hơn người nào đó.
Đến giữa trưa, một con ong mật bay vào cửa sổ, bay vòng vòng quanh người nàng, bay tới bay lui bay tới bay lui, khiến bên tai nàng “Ong ong” không ngừng. Vốn nàng không chú ý đến nó, nhưng ong mật này vòng hơn mười vòng còn không đi, làm cho nàng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Ong mật......
Đúng rồi, không phải Đoàn Chính Trung luôn mang bên người một cái ống trúc sao, trong ống trúc là con ong, chẳng lẽ ong mật là hắn thả? Thả đến làm gì? Thúc giục nàng à?
Hừ, còn chưa được bao lâu, nàng phải đợi tận ba canh giờ, buổi sáng đợi đến buổi chiều mặt trời xuống núi, bắt nạt nàng không có ong mật sao? Cầu Mộ Quân không để ý, tiếp tục nhìn sân ngẩn người, nhưng không thể xem nhẹ được tiếng “Ong ong” liên tục. Cũng thật đáng ghét!
Nha hoàn thấy trong phòng có con ong, định bắt đi.
Cầu Mộ Quân quay đầu lại nhìn chằm chằm ong mật trong chốc lát, không kiên nhẫn nói:“Được rồi được rồi, ta đi theo ngươi!” Nói xong thì đi ra ngoài.
Ra khỏi Cầu phủ không bao lâu, nàng nhìn chung quanh thấy một con ong, không cần nghĩ, nhất định là con vừa rồi, còn dám bay theo! Đây là ý gì, áp giải nàng đi gặp quan sao!
Đoàn Chính Trung chết tiệt, nàng không phải tiểu thái giám, không đến lượt hắn quản! Mang theo cơn tức đi vào quán trà, vào nhã gian, đi tới bí thất. Đoàn Chính Trung vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, chẳng qua lần này hắn không uống trà. Cầu Mộ Quân nhăn mặt đi vào, ngồi đối diện hắn. Đoàn Chính Trung không nói lời nào, nàng cũng không nói, còn nhàm chán nghịch nghịch ngón tay mình. Hắn rốt cục nhịn không được, nói:“Nàng không có chuyện gì muốn nói sao?”
Cầu Mộ Quân mờ mịt ngẩng đầu, kỳ lạ nói:“Không phải chàng tìm ta đến sao? Hẳn là chàng có chuyện chứ?”
Sắc mặt Đoàn Chính Trung chậm rãi thay đổi, trở nên rất khó coi. Cầu Mộ Quân lườm hắn một cái rồi lại cúi thấp đầu.
“Hắn phong hoa tuyết nguyệt, lời ngon tiếng ngọt, khiến nàng cảm thấy hạnh phúc sao?” Hắn nói.
Cầu Mộ Quân tức giận đến mức muốn đập bàn nhưng vẫn nén cơn giận xuống, nhẫn nhịn, nói: “Ta tìm phong hoa tuyết nguyệt, lời ngon tiếng ngọt, vẫn tốt hơn ai đó tìm kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ.”
“Ta nghĩ nàng không ngốc như vậy.” Đoàn Chính Trung trầm giọng nói.
“Ý chàng là bây giờ chàng cảm thấy ta rất ngốc sao?” Cầu Mộ Quân trả lời.
“Ta nào có.” Cầu Mộ Quân cúi đầu nói. “Nhưng không cho chàng giết người.”
Đoàn Chính Trung không đáp lời, hôn nàng.
“Chàng ghê tởm!” Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, đưa lưng về phía hắn nói:“Chàng hôn nam nhân khác, ghê tởm muốn chết.”
“Ta đã rửa sạch rồi.” Đoàn Chính Trung ôm lấy nàng từ đằng sau nói. Cầu Mộ Quân nhịn không được bật cười.
Đoàn Chính Trung nói:“Chúng lên trên giường.”
Mặt Cầu Mộ Quân đỏ lên, nói:"Không đi.”
“Vì sao?”
“Không muốn làm.” Cầu Mộ Quân đáp.
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng ngậm vành tai của nàng, nói bên tai nàng:“Cơ hội hiếm có như vậy, muốn lãng phí sao?”
“Ít thì cứ ít đi......”
Hắn ngậm vành tai của nàng khẽ liếm rồi cắn, một bàn tay luồn vào trong quần áo nàng vuốt ve nơi mềm mại của nàng, tay kia thì ở giữa hai chân nàng chơi đùa vỗ về nơi tư mật của nàng. Thậm chí nàng còn cảm thấy có cái gì cứng rắn đang chạm vào nàng, như vậy làm cho nàng cũng không khỏi bắt đầu động tình.
"Ưm…”
Hắn trực tiếp kéo quần áo của nàng xuống. Khi hắn kéo nốt chiếc yếm trên người nàng, toàn thân nàng hiện ra trước mắt hắn, nàng thở dốc, gian nan nói:“Chỉ...... Một lần......”
“Ba lần.”
“A...... Đừng......”
“Ba lần.”
(1) [Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ "Đăng" trong tên của y có nghĩa là "lên", nhưng do cùng âm với "Đăng" có nghĩa "đèn" cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm "Đăng"). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi "đăng" (đèn) là "hỏa" (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: "Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên" (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày --- viết vậy có khác gì là cho phép "phóng hỏa" - đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: "Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng" (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ "đăng" không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành], cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.