Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 143 : Say rượu
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Editor: Mèo mỡ
Đèn lồng kia chậm rãi hạ xuống giữa đóa hoa, nữ tử đang múa trong đóa hoa sen đột nhiên bay lên, chân rời khỏi hoa sen, bay về phía đèn lồng như trăng tròn đang ở giữa không trung.
Bốn phía tiếng hoan hô như sấm dậy, mọi người vỗ tay kêu lên:“Hằng Nga bôn nguyệt! Hằng Nga bôn nguyệt!” (Hằng Nga bay lên mặt trăng) (1)
Cầu Mộ Quân cũng nhìn không chớp mắt cảnh tượng tuyệt đẹp này, lộ ra ánh mắt vui sướng.
Trong trời đêm, ở hai bên gian lầu chăng một sợi dây mảnh không dễ nhìn. Nữ tử bay đến không trung, tung dải lụa, đứng trước đèn lồng, kéo đèn lồng bay về phía quán rượu.
Đến khi nữ tử như Hằng Nga kia bay tới phía nàng, nàng mới giật mình bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn về phía Thích Ngọc Lâm.
Thích Ngọc Lâm chỉ cười nhìn nàng.
Tất cả là hắn làm, chuẩn bị cho nàng sao!
Cầu Mộ Quân quay đầu lại, nàng kia đã bay đến trước mặt nàng.
Chỉ thấy nàng kia vươn tay đưa một chiếc bánh Trung vừa tròn vừa lớn cho nàng.
Cầu Mộ Quân nhìn Thích Ngọc Lâm bên cạnh, ánh mắt hắn ý bảo nàng nhận bánh Trung thu.
Thích Ngọc Lâm nói:“Mở ra nhìn xem.”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, chậm rãi tách bánh Trung thu kia ra, lộ ra một tờ giấy.
Rút tờ giấy trong bánh Trung thu, mở ra nhìn, đúng là bảy chữ: “Chấp tử tay, cùng tử giai lão”. (Nắm tay nhau cho tới bạc đầu)
Có một thiếu niên hơn mười tuổi lẻn đến bên cạnh nàng, thò đầu vào nhìn, thì thầm:“Chấp tử tay, cùng tử giai lão.” Sao đó bỏ chạy, lớn tiếng hô:“Viết ‘chấp tử tay, cùng tử giai lão’! Chấp tử tay, cùng tử giai lão!”
Bốn phía tiếng hoan hô vang dậy, thư sinh đứng bên hô lớn một tiếng nói:“Tình cảnh này, đêm trăng này, thật là giai nhân tài tử, thật sự là ‘Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên’!” (Chỉ muốn làm uyên ương chứ không muốn làm thần tiên)
Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cánh hoa bay đầy trời, nữ tử khiêu vũ bay đi, đèn lồng như trăng tròn bay lên trên không, quần áo nàng kia phấp phới hạ xuống trên tòa sen, bắt đầu khiêu vũ.
“Nào, cạn chén!” Thích Ngọc Lâm nói, hai người cùng ngửa đầu uống cạn.
Sanh Dung lại rót rượu, nói với Thích Vi:“Vi Vi, ngươi nói xem ngươi vừa mắt ai, nói với ta, ta bảo phụ hoàng chỉ hôn giúp ngươi!”
Thích Vi đã uống đến đỏ mặt, cười nói:“Thôi đi, ngay cả chính ngươi còn chỉ không được, còn chỉ ta!”
Sanh Dung khụt khịt nói:“Vi Vi, ngươi cười ta, ngươi cười ta......” Nói xong, tiếp tục rót rượu.
“Ta thích Mộ Quân tỷ tỷ, ta muốn nàng làm tẩu tử của ta, mỗi ngày chơi với ta.” Thích Vi cười, nói với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân tỷ tỷ, nào, cạn!” Bỗng nhiên nàng lẩm bẩm:“A quên, tỷ không cạn.” Vừa nói, vừa tiếp tục uống rượu.
Họ cứ tiếp tục uống, trong khi người bốn phía dần dần thưa thớt, nghe nói là ‘Đại điển Tế Nguyệt’ bắt đầu nên mọi người đều đi xem ‘Đại điển Tế Nguyệt’.
Cầu Mộ Quân nói với Sanh Dung:“Sanh Dung, chúng ta đừng uống nữa, đi xem ‘Đại điển Tế Nguyệt’ đi.”
Sanh Dung không để ý tới nói:“Không được, ta muốn uống, đại điển gì gì đó có gì đẹp, ta muốn uống rượu, rượu uống tốt nhất! Vi Vi, ngươi thấy đúng không?”
“Ha ha, đúng, rượu uống tốt nhất......”
Thích Ngọc Lâm tuy rằng cũng uống nhưng vì tửu lượng tốt nên mặt còn chưa đỏ khí cũng không suyễn. Hai người kia thì thực sự đã say rồi. Cầu Mộ Quân nhìn Liễu Vấn Bạch, ý bảo hắn nghĩ cách đưa Sanh Dung hồi cung nhưng Liễu Vấn Bạch lại vẫn không nhìn nàng.
(1) Hằng Nga bôn nguyệt (嫦娥奔月)
Dịch nghĩa: Hằng Nga bay lên mặt trăng
Nguyên văn (lấy từ đoạn trích Hoài Nam Tử cổ bản ở sách Sơ Học Kí):
Nghệ thỉnh bất tử chi dược ư Tây Vương mẫu, Hằng Nga thiết dĩ bôn nguyệt, thác thân ư nguyệt, thị vi thiềm thừ, nhi vi nguyệt tinh.
Dịch nghĩa:
Hậu Nghệ xin thuốc bất tử chỗ Tây Vương mẫu, Hằng Nga ăn trộm để lên được mặt trăng, gửi thân ở cung trăng, làm thiềm thừ, làm thần mặt trăng.