Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 154 : Động phòng?
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Editor: mèomỡ
Cầu Mộ Quân lại đột nhiên đoạt chăn lại, nhìn hắn hỏi: “Ngươi thật sự là Đoàn Chính Trung sap?”
Đoàn Chính Trung không cười nữa nói: “Không phải nàng đã nhìn qua vết thương rồi sao?”
“Nhưng không phải ngươi biết dịch dung sao? Có thể giả cả nữ nhân, một vết thương có khó gì?” Cầu Mộ Quân càng nghĩ càng nghi ngờ.
Đoàn Chính Trung cười nói: “Đó không phải ta, là Liễu Vấn Bạch.”
“Ngươi chính là Liễu Vấn Bạch.” Cầu Mộ Quân nói.
“Ta không phải Liễu Vấn Bạch.”
“Nhỡ đâu?”
“Không thể nào, ta sẽ không để cho hắn vào phòng của nàng.”
“Nhưng nhỡ...... Ngươi đánh hắn hôn mê, sau đó......” Nàng lại chuyển tầm mắt qua vết sẹo kia, đưa tay sờ sờ, dường như muốn xem nó là thật hay giả.
Hắn cầm tay nàng, nói: “Không cần nhìn, ta biết trên cánh tay nàng có vết sẹo nhỏ, là do trước ngã từ bậc thang xuống, ngực bên trái của nàng có một nốt ruồi rất nhỏ, nàng rất sợ ngứa, mỗi lần tay ta sờ đến thắt lưng nàng, nàng liền trốn......” Hắn nói tiếp: “Mỗi lần hoan ái, nàng luôn từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn ta, ta nghĩ có khi đến bây giờ nàng vẫn không biết dưới phần eo ta trông như thế nào, mỗi lần tay ta chạm đến đùi nàng liền run rẩy, đôi khi nàng thật sự không chịu nổi sẽ khóc......”
“Không được nói nữa!” Mặt nàng đỏ bừng lấy tay bịt chặt lỗ tai.
Đoàn Chính Trung nói:“Bây giờ ta có thể vào rồi chứ?”
Nàng buông tay, thả chăn ra. Sau đó hắn vạch chăn, đắp lên trên người.
“Sao chàng lại đi ra? Vết thương không sao rồi chứ?” Nàng hỏi.
“Ta không ra, chẳng lẽ để cho Liễu Vấn Bạch vào sao?” Hắn hỏi lại.
Ngón tay hắn ở nơi nào lưu luyến sờ nắn nửa ngày, cũng làm cho nàng gian nan thừa nhận cả nửa ngày. Sau đó hắn dùng hai ngón tay đưa vào bên trong bắt đầu di động. Liên tục, liên tục, liên tục làm cho nàng vô lực.
Sau đó tay hắn rời đi, lại tách chân của nàng ra một ít, tiếp theo, một cảm giác đặc biệt làm cho nàng nhịn không được run lên. Nàng mở đôi mắt mông lung, thấy đầu hắn ở giữa hai chân nàng, lập tức kinh hoảng hét ầm lên.
Nàng cuống quít che miệng mình, nhìn ra bên ngoài. Hắn cũng từ giữa hai chân nàng ngẩng đầu lên.
“Không...... Chàng đừng......” Nàng thở gấp, hạ giọng nói.
Hô hấp của hắn cũng hơi bất bình ổn, nhìn quanh giường, lấy một chiếc khăn tay trong đống quần áo vừa cởi, gấp lại, đưa đến bên miệng nàng:“Ngậm lấy.”
Nàng chậm rãi hé miệng, để cho hắn lấy khăn tay bỏ vào trong miệng nàng.
Hắn nhìn nàng, sau đó lại nhìn về giữa hai chân nàng, cúi người xuống.
“Ô...... Ô......” Nàng lắc đầu, muốn hắn dừng hành động kinh người này lại. Trời ạ, ở trong tị Hỏa Đồ nàng cũng không thấy.
Đoàn Chính Trung nhịn không được cười lên một tiếng, nói:“Không sao. Cùng lắm thì để cho nàng hôn lại.” Sau đó lại vùi vào giữa hai chân nàng.
“Ô......” Cả người nàng run rẩy, trong đầu nghĩ câu nói vừa rồi của hắn: Để cho nàng hôn lại...... Hôn lại......
Nàng cầm chặt tấm trải giường,“Ô ô” cắn khăn tay, mở mắt ra muốn lên án hắn nói dối. Cái gì mà chậm một chút, cái gì không dùng sức...... Đều là gạt người, chỉ có nàng mới tin.
Ngày hôm sau, lúc nàng tỉnh lại, muốn cọ vào trong ngực hắn, lại phát hiện bên cạnh không có ai.
Yên lặng mở mắt, quả nhiên bên cạnh trống không. Nàng ngồi dậy, quay đầu tìm hắn, lại thấy một chiếc trâm gài tóc ở chiếc gối bên cạnh, đúng là trâm gài tóc giá trị ngàn vàng trong truyền thuyết lúc trước hắn đưa cho nàng.
Nàng cầm lấy trâm gài tóc, nhẹ nhàng sờ sờ, nhìn chằm chằm ngây ngốc, sau đó cười. Tiếp theo, tươi cười dần biến mất, nàng không cười nổi nữa.
Cây trâm gài tóc đặc biệt như vậy, là lần đầu tiên hắn tặng đồ cho nàng, nàng coi như vật định tình. Vốn tưởng rằng hắn sẽ lại tự tay đưa cho nàng, cho dù không học người khác thề non hẹn biển cũng sẽ thâm tình chân thành một chút, không ngờ sáng tinh mơ hắn ném bên cạnh gối không quan tâm. Thực là...... Không thú vị muốn chết.