Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 155 : Độc
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Editor: mèomỡ
Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng nhìn trâm gài tóc trên tay, lại một lần nữa cười ngây ngô.
Về sau bọn họ có con, nếu là con trai, chờ nàng già đi, sẽ đem trâm gài tóc này cho nó, bảo nó đưa cho người con gái mình yêu làm vật định tình, hắc hắc!
Ngắm trâm gài tóc xong, cũng nghĩ sao hắn lại không ở đây. Không cần phải nói, nhất định là đã tiến cung từ sáng sớm.
Trước kia, lúc ngủ cùng nhau, sáng sớm hắn rời giường nàng còn có thể tỉnh, bây giờ thì ngủ say như chết. Nói đến nói đi, đây cũng không phải lỗi của nàng, ngủ trễ như vậy, nàng mới ngủ chưa được bao lâu!
Cúi đầu nhìn trên người mình, dường như lần này hắn có chú ý, không lưu lại dấu vết khả nghi. Nhìn trên giường cũng không thấy tấm vải trắng kia đâu nữa.
Không thể nào, tấm vải kia ngay dưới người nàng, hắn lấy từ dưới người nàng mà nàng lại không biết? Nàng ngủ say như vậy sao?
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nghĩ nhất định là đã có nha hoàn sớm chờ ở bên ngoài. Nàng nói:“Vào đi.” Sau đó quả nhiên có hai nha hoàn bưng đồ rửa mặt, đẩy cửa mà vào, một người đúng là nha hoàn hơn mười tuổi tên Linh Lan, một người khác lớn hơn một chút, hẳn chính là Liễu Lan.
“Phu nhân, người đã tỉnh rồi.” Liễu Lan cầm quần áo đến hầu hạ nàng rời giường. Nàng lại nhịn không được nhìn Linh Lan thêm vài lần, rất quen thuộc nhưng nàng chắc chắn mình chưa gặp nàng ta bao giờ. Lúc chải đầu, nàng nói:“Cài chiếc trâm này đi.”
“Dạ, phu nhân.” Liễu Lan giúp nàng cài trâm gài tóc Đoàn Chính Trung tặng, sau đó thu dọn mọi thứ. Ra khỏi phòng, bên ngoài là thời tiết cuối thu trong lành, ánh nắng tươi sáng.
Khóm hoa đó, cái ao đó, chim chóc đó...... Thật sự không ngờ, có một ngày, nàng còn có thể trở về.
Trước kia người khác gọi nàng ‘phu nhân’, nàng vẫn cảm thấy mình không phải phu nhân nơi này, bây giờ không cần người khác gọi, nàng đã cảm thấy mình là thê tử của Đoàn Chính Trung, là phu nhân nơi này.
Linh Lan bôi thuốc cho nàng, hai người trở lại phòng bếp, quả nhiên đường vừa mới được. Đổ một chén, bưng đến thư phòng, bảo hạ nhân vào thông báo.
Trong chốc lát, hạ nhân trả lời:“Phu nhân, lão gia thỉnh người vào.”
Nàng bưng đường đi vào, đặt ở trước mặt hắn.
Hắn cũng không nói, đưa tay khép sổ con lại, bưng đường lên.
Múc một thìa, uống vào miệng, lại ngừng động tác, một lát sau phun đường trong miệng vào trong chén.
“Làm sao vậy?” Có khó uống như vậy sao? Hắn vẫn yên lặng như cũ, lấy ra một cây ngân châm, đâm vào trong chén. Không bao lâu, hắn chậm rãi rút ngân châm ra, ngân châm chuyển thành màu đen.
“A? Này......” Nàng giật mình nói không ra lời.
Đoàn Chính Trung nói: “Nàng đi ra ngoài trước đi.” Cầu Mộ Quân ở trong phòng ngẩn người, ra ngoài. Vì sao, vì sao có độc? Là ai hạ độc, là ai muốn hại hắn?
Một lát sau, nàng còn ở bên ngoài không yên, hắn đi ra, sau nói với hạ nhân một bên:“Bảo quản gia gọi mọi người trong phủ tới.”
Mệnh lệnh vừa ra, không qua bao lâu, quản gia liền dẫn theo hơn trăm người đến. Đoàn Chính Trung nói với quản gia:“Đi lấy chén đường bên trong kia đến.”
“Dạ.” Quản gia lập tức liền bưng bát đường ra, sau đó Đoàn Chính Trung nói: “Ai gặp qua bát đường này?” Phía dưới lặng im, sau đó Linh Lan đứng dậy. Tiếp theo, lại có vài người ở phòng bếp đứng dậy. Tiếp đó là những người trên đường gặp Cầu Mộ Quân bưng bát đường này cũng đứng dậy. Đoàn Chính Trung hỏi: “Trong số các ngươi, có ai muốn phu nhân chết.”