Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 194 : Giằng co
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Editor: mèomỡ
Đúng lúc này, cửa lớn phủ đệ mở ra, hai gia đinh cầm đèn lồng trắng đi ra.
Một gia đinh cầm đèn lồng, đỡ cái thang, một gia đinh khác leo lên thang, nhận đèn lồng, treo lên mái hiên.
Nơi này
Cầu Mộ Quân nhìn tấm biển phía trên cửa lớn, đúng là hai chữ “Thường phủ”.
Đây không phải phủ đệ của Thường Liên Lâm sao? Quý phủ ông ấy xảy ra chuyện gì?
Trong lòng lập tức dè chừng, nàng nói với xa phu:“Đến hỏi hắn xem trong nhà xảy ra chuyện gì.”
Xa phu nghe xong xuống xe đi trong chốc lát, trở về nói:“Phu nhân, đêm qua lão gia Thường phủ nuốt vàng tự sát.”
Cầu Mộ Quân chấn động, run run lại làm bộ như không có chuyện gì nói:“Được, đã biết, đi thôi.”
Xe ngựa chuẩn bị khởi thành, nàng lập tức nói:“Mau, trở về Đoàn phủ!”
Thường Liên Lâm là người Nhị hoàng tử tin tưởng nhất, trong lúc này cũng luôn luôn bôn tẩu thay nhị hoàng tử, nghĩ cách cho quân đội. Ông ấy tự sát, nhất định là bọn họ đã bại lộ, ông ấy vì giữ bí mật thay nàng mới tự sát!
Cầu Vĩ nếu đã biết Thường Liên Lâm, nhất định sẽ lập tức tra ra nàng, trước tiên phải trở về Đoàn phủ!
Cầu Mộ Quân nhanh chóng về đến Đoàn phủ, vào bí thất.
“Mau, đi theo ta!” Cầu Mộ Quân kéo Phong Nam Diệp đi.
“Làm sao vậy?” Phong Nam Diệp hỏi.
Cầu Mộ Quân không trả lời, tiếp tục kéo hắn chạy về phía trước, thể lực cạn dần nàng chạy đến thở không nổi, cũng không dám nghỉ lại một khắc.
Phong Nam Diệp lớn tiếng nói:“Đứng lại!”
Cầu Mộ Quân ngừng lại, tựa vào trên tường đá đường ngầm, ôm ngực, nói ra không lời, nhìn hắn.
Phong Nam Diệp ngồi, cõng nàng trên lưng nói:“Ngươi chậm muốn chết.”
“Ngài buông ta ra!” Cầu Mộ Quân thở phì phò giãy dụa nói.
“Đã là lúc nào rồi, đá cái gì mà đá!”
“Ngài buông!”
Phong Nam Diệp nói:“Ngươi còn đá tiếp, ta ngay tại chỗ này sẽ làm quỷ phong lưu cho ngươi xem!”
“Ngài......” Cầu Mộ Quân ngậm miệng cũng không giãy dụa.
Tuy hắn cõng nàng, nhưng quả thật hắn đi nhanh hơn nàng nhiều.
Chạy đến đầu kia, Phong Nam Diệp đang chuẩn bị khởi động cơ quan, Cầu Mộ Quân nói:“Không phải!” Nói xong, leo xuống khỏi lưng hắn.
Nàng vội chạy đến khay đèn, đổi chỗ hai viên đá Dạ Quang, mở cửa bí thất bí mật.
Dẫn hắn vào bên trong, Cầu Mộ Quân nói:“ Ngài trốn ở trong này, dù thế nào cũng không được đi ra!”
Phong Nam Diệp nhìn Đoàn Chính Trung nằm trước mặt, chậm rãi để tay dưới mũi hắn kinh hãi nói:“Hắn không chết!”
Cầu Mộ Quân nhanh chóng rời khỏi bí thất, nói vọng vào bên trong:“ Ngài chiếu cố chàng, về sau sẽ có người tên Liễu Vấn Bạch đến cứu chàng. Nếu ta chết, người thay ta chuyển lời đến chàng, ta yêu chàng, rất yêu rất yêu.” Nói xong, nàng liền đóng cửa bí thất.
Phong Nam Diệp lập tức lao đến giữ lại cửa đá chưa khép hỏi:“Xảy ra chuyện gì? Mộ Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thường Liên Lâm đã chết.” Cầu Mộ Quân nói xong, liền rời khỏi cửa đá, đằng sau mơ hồ truyền đến tiếng Phong Nam Diệp kêu to “Mộ Quân”.
Cô gái cười hì hì, vui vẻ nói:“Thật sự là có cơ quan!” Nói xong, liền chui vào.
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Thích Vi cùng Sanh Dung, mang theo các nàng vào đường ngầm.
Không ngờ vừa vào đường ngầm, nàng ta liền nhìn kỹ đui đèn, sờ sờ bên này, sờ sờ bên kia, lấy một viên đá Dạ Quang trong đó.
Nàng cũng biết nơi này có đường ngầm bí mật!
Cầu Mộ Quân âm thầm kinh hãi, lại hỏi:“Là ai bảo cô nương đến?”
“Tiểu Bạch!” Cô gái áo vàng không thèm quay đầu lại đáp.
“Tiểu Bạch?” Cầu Mộ Quân kỳ lạ nhìn về phía chồn tuyết trên vai nàng.
Tiểu Bạch?
Nàng giống như nhu nhược vô lực, lại có thể lập tức hạ gục nhiều thị vệ như vậy, có thể thấy quả thật có chút năng lực. Nếu nàng là địch, chỉ sợ vài người các nàng đã sớm mất mạng. Nhưng nhìn nàng không giống như kẻ địch, dường như nàng rất quen thuộc Đoàn phủ, lại dường như không biết chút gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cô gái mặc áo vàng mở cửa bí thất, nhảy vào.
Cầu Mộ Quân theo sát đằng sau, tin rằng nàng là cứu tinh, lại không biết rốt cuộc nàng là loại người nào.
“Mộ Quân!” Một bóng người trong phòng lao tới, đúng là Phong Nam Diệp.
“Sao ngài lại ở đây?” Cầu Mộ Quân kinh hãi nói.
“Nhị hoàng huynh!” Sanh Dung cũng lắp bắp kinh hãi.
Phong Nam Diệp đỡ lấy bả vai của nàng nói:“Không phải ngươi bảo ta ở trong này sao? Ngươi không sao chứ?”
“Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy ngài đi ra ngoài?”
“Hì hì, đó là Tiểu Bạch! Vừa rồi kẻ kia là Tiểu Bạch giả thành!” Cô gái mặc áo vàng nói.
“Tiểu Bạch?” Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, vội nói:“Liễu Vấn Bạch?”
“Đúng vậy đúng vậy, chính là Tiểu Bạch! Tiểu Bạch giả làm hắn, lừa những người đó đến nơi khác!”
Ánh mắt Thích Vi đang nhìn Nhị hoàng tử chuyển qua trên người cô gái mặc áo vàng, cẩn thận lại nghi hoặc nhìn nàng.
“Thì ra là Liễu Vấn Bạch, là hắn bảo cô đến?” Cầu Mộ Quân kinh hỉ nói.
Cô gái mặc áo vàng nói:“Đúng vậy, hắn nói nơi này có người trúng Huyết Linh Lung, bảo cho ta tới chế thuốc giải!”
Cầu Mộ Quân lập tức chạy vào trong phòng đến bên giường Đoàn Chính Trung, hỏi:“Hắn trúng độc Huyết Linh Lung?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” cô gái mặc áo vàng đi đến bên người Đoàn Chính Trung nhìn nhìn, nói: “Tiểu Bạch này, không có việc gì đem thuốc độc cho người khác làm cái gì, cũng không biết có thể chữa được hay không nữa!”
Thích Vi cúi thấp đầu, Cầu Mộ Quân lập tức hỏi:“Ngay cả cô cũng không thể giải sao?”
“Ta phải nhìn xem đã. Người không giống tình huống trúng độc cũng sẽ không giống, có thể giải hay không phải xem chính bản thân hắn!” Cô gái mặc áo vàng nói xong, cầm lấy Đoàn cổ tay Chính Trung, bắt mạch.
Lúc này, cửa đá bí thất lại mở ra, Liễu Vấn Bạch ôm ngực đi vào.
“Trước đừng động vào hắn, cứ để cho hắn nằm đó, tới cứu huynh đi!”
Thích Vi vội quay đầu lại, thấy Liễu Vấn Bạch, mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc òa lên.
Liễu Vấn Bạch lập tức chạy đến trước mặt cô gái áo vàng, kéo tay đặt lên trên cổ tay mình nói:“Nhanh lên nhanh lên, huynh trúng Thất Tinh Thần châm, nếu không cứu sẽ chết!”
“Ai nha, sao huynh lại nhiều chuyện như vậy, muội xuống núi còn chưa được nghỉ!” Cô gái áo vàng chu miệng nói.