Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 195 : Chán nản

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


“Ai nha, sao huynh lại nhiều chuyện như vậy, muội xuống núi còn chưa được nghỉ!” Cô gái áo vàng chu miệng nói.



"Được rồi được rồi, Lăng nhi thân ái à, huynh sắp chết rồi, muội đừng oán giận nữa nhé!"



"Vậy muội cứu huynh thì huynh làm ngựa cho muội cưỡi nhé!" Hải Lăng vui vẻ cười nói.



"Được được được, bảo huynh làm trâu cũng được! Mau cứu huynh!" Liễu Vấn Bạch sốt ruột.



Nhìn bọn họ nói chuyện, Cầu Mộ Quân lặng lẽ nhìn về phía Thích Vi, chỉ thấy nàng nắm chặt vạt áo, cắn môi, cúi đầu thật sâu.



"Cởi áo ra!" Hải Lăng nói xong, cởi đai lưng của Liễu Vấn Bạch ra.



Cơ thể Thích Vi hơi run lên một cái.



Hải Lăng cùng Liễu Vấn Bạch cởi quần áo của hắn, sau đó nàng đẩy hắn lên trên giường.



Tiếp theo đem nàng cầm lấy ngân châm mảnh nhỏ từ từ đâm từng cây một vào huyệt đạo trên lưng hắn.



Sau khi châm cứu sau, Hải Lăng thở phào một cái, nói: "Đã khá ổn rồi."



"Khá ổn là ý gì? Đừng bảo muội muốn huynh lưu lại di chứng đấy nhé!" Liễu Vấn Bạch nói.



"Độc thì giải xong rồi, nhưng ngân châm còn chưa ép ra ngoài. Huynh không để cho muội nghỉ ngơi, không cho muội ăn cơm thì sao muội có sức ép châm ra ngoài cho huynh chứ!" Nói xong, nàng ôm con chồn tuyết trên vai nói: " Tiểu Bạch, cắn hắn, cắn chết cái tên Tiểu Bạch hư hỏng này, về sau tỷ tỷ chỉ yêu một mình ngươi!"



"Được rồi được rồi, muội mà không nói huynh suýt chút nữa đã quên mất."Liễu Vấn Bạch mặc lại quần áo, thò tay xuống gầm giường Đoàn Chính Trung đang nằm gạt nhẹ một cái, tường bên phải lại mở ra một cái cửa.



Vẫn còn phòng bí mật nữa sao! Cầu Mộ Quân vô cùng kinh ngạc.



Liễu Vấn Bạch nói: "Nhị hoàng tử, ta mới bị thương, xương cốt cũng yếu, làm phiền ngài đỡ hắn dùm ta."



Phong Nam Diệp gật đầu một cái, cõng Đoàn Chính Trung lên, theo hắn đi vào con đường bí mật vừa mới mở.



Họ đi trong đường bí mật rất lâu, lúc ra ngoài trời đã tối rồi, Liễu Vấn Bạch mang mọi người lên thuyền, đi dọc hồ sang bờ bên kia.
Liễu Vấn Bạch tức giận nói: "Ngươi cho rằng chúng ta tới đây chơi à? Chúng ta đang chạy trốn. Ngươi trở về mà bị Cầu Vĩ phát hiện sẽ liên lụy tới chúng ta."



Thích Vi cúi đầu, cắn môi, một giọt nước mắt rơi vào bát cơm.



Hải Lăng nói: " Tiểu Bạch, hì hì, huynh không nói muội cũng không biết chúng ta đang chạy trốn!"



Thích Vi đột nhiên để đũa xuống chạy ra ngoài, Cầu Mộ Quân vội vàng đuổi theo.



Hải Lăng kỳ lạ nói: " Vi Vi tỷ sao vậy?"



Sanh Dung cũng nhìn ra ngoài cửa nói: "Ta đã nói hai ngày nay Vi Vi dường như không vui, thì ra là lo lắng cho Thích phu nhân."



Chiếc đũa trong tay Liễu Vấn Bạch ngừng lại, trên mặt mất đi nụ cười hời hợt trước sau như một.



Cầu Mộ Quân đuổi theo Thích Vi, giữ nàng lại.



Thích Vi đỡ một gốc cây phong khóc òa lên.



"Vi Vi, tỷ thấy Liễu Vấn Bạch cùng Hải Lăng không giống người yêu, mà giống như huynh muội bạn bè thôi, muội đừng quá đau lòng."Cầu Mộ Quân an ủi.



Thích Vi nhào vào trong ngực nàng nói: "Mộ Quân tỷ tỷ, muội không muốn nhìn thấy bọn họ, không muốn nhìn thấy hắn, muội muốn đi, thật sự rất muốn đi khỏi nơi này."



"Vi Vi, không bằng tỷ giúp muội đi hỏi hắn được không? Hỏi hắn nghĩ thế nào, rốt cuộc có yêu muội hay không."



"Đừng!" Thích vi lập tức nói."Muội không muốn hỏi, không nên hỏi. Muội không thèm hỏi hắn, muội chỉ ghét hắn, không muốn gặp hắn!"



"Vi Vi....."



Buổi chiều, Cầu Mộ Quân ra bờ nước giặt quần áo, vừa mới đứng lên chuẩn bị đi, lại thấy Liễu Vấn Bạch ngồi ở tảng đá phía trên.



“Ngươi đến từ lúc nào?” Để thuận tiện cho việc giặt giũ mà không tốn nhiều công sức nên nàng ngồi ở chỗ thấp gần mặt nước. Xung quanh đều là tảng đá cao, từ phía dưới nhìn lên không thấy được bên trên. Cho nên Liễu Vấn Bạch ngồi ở phía trên nửa ngày, đến lúc Cầu Mộ Quân đứng lên mới nhìn thấy hắn.