Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 101 : Trên đường

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Tỉnh Lưỡng Giang xa hơn phủ Ích Dương. Thi hương là vào tháng tám, nên còn gọi là kỳ thi mùa thu. Bây giờ đã là đầu tháng sáu, đợi bọn họ đến được tỉnh Lưỡng Giang, rồi đợi Tần Chung làm quen với hoàn cảnh ở đó xong thì thời gian ôn tập chẳng còn lại bao nhiêu.



Tần Tiến vốn dĩ là thư đồng của Tần Chung, cần phải đi theo. Nhưng Lý Ỷ La muốn đi theo chăm sóc Tần Chung, Tần Tiến cũng đi thì không còn ai trông nom cửa hàng.



Mấy ngày liên tiếp, Lý Ỷ La đều bận thu thập hành lý, Tần mẫu cũng phụ Lý Ỷ La một tay. Bà khó tránh lo lắng: "Trên đường đi nhất định phải cẩn thận."



Lý Ỷ La mỉm cười: "Yên tâm đi mẹ, trước lạ sau quen mà. Lần trước chúng con đều rất tốt, lần này khẳng định cũng không có vấn đề gì. Ngược lại người chúng con lo là mẹ. Chúng con đi lâu như vậy, mẹ ở nhà nhất định phải bảo trọng thân thể."



Tần mẫu vỗ vỗ tay Lý Ỷ La: "Mẹ ở nhà thì có thể có việc gì chứ?"



Định ngày xuất phát là ngày mười tháng sáu. Lộ trình đến tỉnh Lưỡng Giang xa hơn phủ Ích Dương một nửa, chờ khi hai người đến được tỉnh Lưỡng Giang, hẳn là phải tới đầu tháng bảy.



Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga cũng đi cùng đường với hai người Lý Ỷ La.



Thời điểm đưa tiễn, cả nhà Tần gia đều có mặt đông đủ. Tần Tử Viễn là đứa trẻ lớn nhất, nên biết Lý Ỷ La và Tần Chung phải xa nhà là để đi thi khoa cử. Từ sau khi tiểu thúc thúc thi đậu tú tài, mỗi lần người trong thôn nhìn thấy nhóc thì đều nói: "Ây nha, đây không phải là cháu trai lớn của tú tài công đó sao?"



Từ đấy, nhóc liền biết, tú tài là đồ tốt! Tần Tử Viễn đứng trước mặt Tần Chung, thẳng lưng ưỡn ngực, nắm nắm tay nhỏ lớn tiếng nói: "Tiểu thúc thúc, sau này con cũng sẽ đi thi tú tài!"



Lời Tần Tử Viễn chọc cho mọi người bật cười ha hả, Tần Chung xoa xoa đầu nhóc: "Ừm! Ở nhà nhớ phải chăm sóc tốt cho gia gia, nãi nãi!"



Tần Tử Viễn nghiêm túc nhận lấy trách nhiệm trọng đại: "Tiểu thúc thúc cứ yên tâm!"
Lý Ỷ La đi đến bên cạnh rồi vịn lấy cánh tay Tần Chung, cảm nhận cơn gió mát lạnh từ trên sông thổi tới, nhắm mắt mà nói: "Thật là mát!"



Tần Chung vén mấy sợi tóc mai bị gió thổi ra sau tai giúp Lý Ỷ La: "Ừm, chúng ta ở đây hóng gió một lúc rồi về phòng."



"Được!" Lý Ỷ La tựa đầu lên vai Tần Chung.



"Tướng công, nên về đọc sách rồi!" Không lâu sau đó, Lý Nguyệt Nga cũng đi đến, nha hoàn đang cẩn thận dìu nàng ta.



Vương Bác Quân bất đắc dĩ xoay người, vừa đau lòng, lại có chút bực bội: "Nguyệt Nga, bụng nàng đã lớn vậy rồi, ta đã nói nàng không cần đi theo ta, hơn nữa, cha mẹ cũng không đồng ý, tại sao nàng cứ nhất quyết đòi theo như vậy?"



Lý Nguyệt Nga đi đến bên cạnh Vương Bác Quân, đón lấy bầu rượu trong tay hắn đưa cho nha hoàn cầm. Nghe Vương Bác Quân nói vậy thì chỉ cười đáp: "Chàng yên tâm, sẽ không có việc gì đâu. Nha hoàn và ma ma đều đi theo, thiếp cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Bây giờ chàng phải đi thi, đây là đại sự quan trọng nhất của nhà ta, thiếp không theo sao mà được?" Lý Nguyệt Nga vừa nói vừa sửa sang cổ áo cho Vương Bác Quân.



Vương Bác Quân không đồng ý cách nói này: "Chẳng qua chỉ là đi thi, có thể so sánh với sức khỏe của nàng sao? Nếu đến lúc đó thân thể nàng có gì không khỏe thì biết tính thế nào? Ta thật không hiểu nổi, vì lý do gì mà nàng nhất định đặt nặng vấn đề khoa cử đến như vậy? Chẳng lẽ khoa cử thật sự quan trọng hơn chính nàng, quan trọng hơn cả con chúng ta hay sao?"



Thần sắc Lý Nguyệt Nga vẫn như cũ: "Thê tử lấy phu quân làm trời! Tướng công, chàng chính là trời của thiếp, chàng phải lập nghiệp, phải thi khoa cử, đương nhiên là quan trọng hơn bản thân thiếp!"



"Nguyệt Nga...." Vương Bác Quân nghe xong thì sắc mặt có phần phức tạp, vừa cảm động, nhưng tâm trạng cũng thấy rất nặng nề: "Xin lỗi nàng! Vừa rồi ta có hơi nặng lời, ta không phải cố ý muốn tức giận với nàng."



"Thiếp biết! Chúng ta về phòng thôi! Nhân lúc trời chưa tối, chúng ta đọc sách thêm một chút." Lý Nguyệt Nga khẽ mỉm cười, vươn tay về phía Vương Bác Quân.



Vương Bác Quân thở dài, bước tới đỡ lấy Lý Nguyệt Nga, cùng Lý Nguyệt Nga trở về phòng.