Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 102 : Trên đường (2)

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Lý Ỷ La thầm thở dài, cứ tiếp tục đà này, thì quan hệ giữa Lý Nguyệt Nga và Vương Bác Quân sợ là sẽ càng ngày càng căng thẳng hơn mà thôi. Lúc trước Lý Nguyệt Nga cầu nhân đắc nhân, bây giờ không biết có hối hận hay không?



(*cầu nhân đắc nhân: muốn người được người. Nghĩa là đạt được ý nguyện, có được thứ mình muốn.)



"Đang nghĩ gì vậy?" Tần Chung ôm chặt Lý Ỷ La từ phía sau, thỏ thẻ bên tai nàng.



Lý Ỷ La bị nhột nên cười: "Chàng đừng đứng gần như vậy, nóng quá!" Còn làm tai nàng ngứa nữa.



Tần Chung gác luôn đầu mình lên vai Lý Ỷ La, tay càng ôm chặt eo Lý Ỷ La hơn: "Không! Ta còn muốn gần thêm chút nữa." Dừng một chút, giọng Tần Chung mang theo một chút ngượng ngùng: "Không có..... Khoảng cách càng tốt."



Lý Ỷ La: "......." Là do đầu óc nàng đen tối nên nghĩ bậy phải không?



Tần Chung nhìn vành tai Lý Ỷ La từ từ đỏ lên thì khẽ cười một tiếng, rồi vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.



Cả người Lý Ỷ La chợt run lên: "Tần Tiểu Chung, đây là bên ngoài, nếu chàng còn như vậy, ta sẽ ném chàng xuống nước đó."



"Nàng nỡ sao?"



"Ta có gì mà không nỡ?" Lý Ỷ La hừ.



"Vậy nàng ném đi! Cho dù ta có chết, ta vẫn sẽ quấn lấy nàng, làm phu quân của nàng." Tần Chung lẩm bẩm.



Lý Ỷ La bật cười: "Ta thấy là chàng càng ngày càng không biết xấu hổ."



"Đối với nương tử của mình, cần mặt mũi để làm gì?"



Gió sông khẽ khàng thổi đến, rất mát mẻ, Lý Ỷ La dựa vào lòng Tần Chung mà có chút mơ màng muốn ngủ.



"Ỷ La."



"Hửm?"




Lý Ỷ La gật đầu.



Tiểu cô nương kia nghe xong, hai mắt càng sáng rỡ hơn: "Huynh là người đọc sách? Đều nói người đọc sách ở Đại Việt rất có học thức, tuy không ra khỏi cửa nhưng cũng biết được rất nhiều thứ. Bây giờ xem ra, quả đúng là như vậy. Bổn cô nương lại càng có hứng thú với huynh hơn rồi!"



Lý Ỷ La hừ: "Cô nương, chàng là phu quân của ta! Người Đại Thạch các người cho dù có tính tình hào phóng mấy đi nữa, thì chắc cũng không đến nỗi tùy tùy tiện tiện cướp đoạt phu quân người khác ngay giữ đường giữa xá chứ?"



"Cái này có gì mà không thể? Đánh thắng là đoạt được thôi! Đánh không thắng là tự mình xui xẻo. Vì thế, chúng ta đánh một trận đi. Nếu cô thua thì đưa người đàn ông này cho ta, nếu ta thua, ba người bọn họ, tùy tiện cho cô chọn một người."



Lý Ỷ La: "........" Nàng lấy mấy người thô kệch này làm gì?



"Người thì ta không cần. Nếu cô thua thì phải khấu đầu xin lỗi, còn nữa, cô không được xuất hiện trước mặt ta và tướng công ta."



"Khấu đầu? Không được! Người Đại Thạch chúng ta không thể tùy tiện khấu đầu trước người khác!"



"Chuyện này không phải do cô quyết định là được!" Lý Ỷ La vọt tới trước một bước, một tay vẫn giữ chặt cổ tay tiểu cô nương kia, một chân đá về phía chân của tiểu cô nương kia.



Tiểu cô nương kia không ngờ sức lực Lý Ỷ La lại lớn đến vậy, sau khi bị giữ chặt, muốn nhúc nhích một chút cũng không được. Hai chân nàng ta vội bước lui về sau, khó lắm mới tránh được một cước của Lý Ỷ La.



Lý Ỷ La khẽ nhướng mày, cong môi cười, trực tiếp tăng thêm lực tay, ném cả người tiểu cô nương kia lên không trung.



"A a a a....." Tiểu cô nương kia không nhịn được hét lên thất thanh.



"Tiểu thư!" Ba tùy tùng của tiểu cô nương kia muốn tiến lên hỗ trợ.



Lý Ỷ La trừng mắt nhìn sang họ: "Đã tới Đại Việt thì phải tuân thủ quy củ Đại Việt, phu quân ta là người ngươi có thể tơ tưởng sao?" Một tiếng tũm vang lên, tiểu cô nương kia trực tiếp bị Lý Ỷ La ném xuống nước.



"Tiểu thư!" Ba tùy tùng biến sắc, vội vàng muốn xuống nước cứu người. Nhưng bọn họ đều là người lớn lên ở thảo nguyên, vốn không biết bơi.



Động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên cũng kinh động đến những người khác trên thuyền, một tiểu nhị trên thuyền biết bơi vội nhảy xuống nước cứu người. Lý Ỷ La cũng không muốn lấy mạng của tiểu cô nương kia, vốn nàng cũng định lao xuống cứu người, nhưng lại có người nhanh tay hơn, vì thế nàng liền đứng yên tại chỗ.



Tiểu cô nương có sức khỏe khá tốt, giẫy giụa trong nước lâu như vậy mà cũng còn tỉnh táo. Nàng ta nhìn Lý Ỷ La: "Cô.... Rất giỏi!"