Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 109 : Thêu Y

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Tần Chung đi thi, một mình Lý Ỷ La trở về khách điếm cũng nhàm chán, thừa dịp tiết trời mát mẻ, Lý Ỷ La bèn đi dạo phố.



Đang đi, chợt, Lý Ỷ La nhìn thấy bảng hiệu Cẩm Tú Phường. Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường không hổ là hai phường thêu lớn, đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy phân phường của hai nhà này.



Còn đang miên man suy nghĩ, Lý Ỷ La lại nhìn thấy có mấy người nước ngoài tóc vàng đi vào Cẩm Tú Phường. Cảm thấy tò mò, Lý Ỷ La cũng nhanh chân bước vào theo.



"A, đẹp quá! Quá xinh đẹp! Chưởng quầy, tôi muốn mua món này!" Lý Ỷ La vừa bước vào Cẩm Tú Phường liền nghe thấy tiếng khen ngợi không ngừng của hai người nước ngoài vừa rồi. Nếu không phải tóc vàng mắt xanh, chỉ nghe khẩu âm thôi thì khó mà biết họ không phải người Đại Việt.



"Dạ được, dạ được, khách quan, mời vào trong bàn bạc ạ!" Cẩm Tú Phường là phương thêu lớn, nên sẽ có hạ nhân chuyên lo việc thương lượng giá cả với khách quan.



Chờ mấy người nước ngoài vào phòng riêng rồi, Lý Ỷ La mới đến bên quầy nhìn ngắm. Không tệ! Hàng thêu ở đây trông còn tinh xảo xinh đẹp hơn hàng thêu của phân phường ở huyện Vân Dương và phủ Ích Dương.



"Phu nhân, ngài muốn mua đồ thêu ạ?" Tiểu nhị ân cần tiếp đãi.



Lý Ỷ La nhìn một vòng: "Xin hỏi tiểu nhị ca, những người vừa đi vào lúc nãy là người của nước nào vậy?"



Tiểu nhị aiz một tiếng: "Mấy người nước ngoài ấy đều có vẻ ngoài giống nhau, tên cũng rất khó đọc. Chưởng quầy nhớ được, chứ mấy tiểu nhị chúng tôi thì không tài nào nhớ được."



"Tiểu nhị ca, có phải hàng thêu của Cẩm Tú Phường được đưa ra hải ngoại bán rất nhiều không? Có nhiều khách nước ngoài đến tận đây mua như những người vừa nãy không?"



"Có rất nhiều! Cẩm Tú Phường chúng tôi có tú nương xuất sắc nhất Đại Việt, đồ thêu tinh xảo xinh đẹp nhất, mọi người đều phải tranh nhau mua. Cũng được đưa ra hải ngoại bán rất nhiều. Nghe nói, những người có tiền ở các nước khác đều xem chuyện mua được hàng thêu, mặc y phục thêu của chúng tôi là chuyện vẻ vang." Vị tiểu nhị này cũng là một người thích nói nhiều, Lý Ỷ La chỉ hỏi hai câu mà y đã sổ một tràn dài liên miên bất tận. Có điều, những gì tiểu nhị nói cũng có phần khoác lác, Cẩm Tú Phường tuy có thanh thế lớn, nhưng nó còn có một đối thủ cạnh tranh không kém cạnh là Như Ý Phường.



Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận, chính là đồ thêu của Đại Việt vô cùng được các nước khác hoan nghênh, còn được xưng tụng là "ảo thuật của Đông Dương". Mỗi một món đồ thêu tinh mỹ đều là ngàn vàng khó mua, được xếp vào mặt hàng xa xỉ ở hải ngoại. Giá của nó rất cao. Nhiều thương nhân nước ngoài không tiếc vượt biển đến Đại Việt nhập hàng đem về nước bán lại, kiềm lời từ chênh lệch giá cả trong đó.



Lý Ỷ La mỉm cười, hàng thêu Đại Việt được các nước khác hoan nghênh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì nó đẹp, nhưng một phần khác cũng là nhờ quốc lực Đại Việt hưng thịnh. Tầng lớp quý tộc Đại Việt thích đồ thêu, những người nước ngoài kia tất nhiên càng xem trọng đồ thêu Đại Việt hơn vài phần.



"Phu nhân, không biết ngài muốn mua đồ thêu gì? Nếu phu nhân không thích những mặt hàng ở đây, ngài có thể lên lầu xem thử những món khác." Tiểu nhị nhìn cách ăn mặc của Lý Ỷ La, biết ngay là người có tiền: "Cẩm Tú Phường chúng tôi vừa nhập vài món đồ thêu từ phân phường ở huyện Vân Dương đến, phu nhân, ngài chưa thấy đó thôi, nếu ngài nhìn thấy, khẳng định sẽ bị hút hồn."



"A, có đẹp đến vậy không?"



"Phu nhân cứ đi xem thử là biết ngay! Trùng hợp, mấy món đồ thêu ấy vừa được trưng bày, hiện ở trên lầu có rất nhiều phu nhân, tiểu thư đang tham quan. Nếu phu nhân thấy hứng thú thì cũng đi xem thử đi." Chưởng quầy đã căn dặn, cứ nhìn trang phục, nếu thấy là người có tiền thì cứ mời lên lầu tham quan.



Lý Ỷ La hơi kinh ngạc, rồi đi theo tiểu nhị lên lầu.



Vừa tới lầu hai, Lý Ỷ La đã nghe thấy tiếng người la thét chói tai.



Tiểu nhị ân cần: "Phu nhân, mời bên này."



Lý Ỷ La theo tiểu nhị đi vòng qua bình phong, vào một gian phòng lớn nhất ở lầu hai, bên trong quả nhiên có không ít phu nhân, tiểu thư đang ngồi.



Một vị nữ chưởng sự đừng ở giữa gian phòng, vừa thấy Lý Ỷ La bước vào, nàng ta mỉm cười, nói: "Lại thêm một vị phu nhân đến. Phu nhân, mời ngồi!"
Tần Chung cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, lỗ tai giật giật, giọng nói hơi cao lên: "Nương tử, mấy món này thơm quá, ăn ngon thật!"



"Canh này thật ngon......"



"Thịt này thật mềm, vừa vào miệng là tan, nương tử, sao nàng lại biết ta thích ăn thịt?" Tần Chung gắp một miếng thịt, không biết Lý Ỷ La thái cách nào mà miếng thịt rất mỏng, gần như trong suốt nhưng lại có độ dai nhất định, bị đũa kẹp còn hơi tưng tưng.



Tần Chung gắp thịt, lại cố tình không ăn ngay, còn hơi lớn tiếng tiếp tục khoe khoang.



Lý Ỷ La liếc mắt trừng Tần Chung một cái: "Được rồi, mau ăn đi!" Cũng đâu phải lần đầu ăn đồ nàng nấu, đừng tưởng nàng không biết chút tâm tư muốn khoe khoang nương tử của hắn.



Tần Chung cười đáp một tiếng được, cuối cùng cũng chịu nhét miếng thịt kia vô miệng. Nhìn Tần Chung nuốt miếng thịt xuống, mọi người cũng vô thức nuốt theo.



Tần Chung híp mắt.



Kỷ Dục cũng ăn cơm ở đại sảnh. Từ sau ngày hôm đó, Kỷ Dục không tìm Tần Chung nói chuyện nữa, vì hắn cảm thấy mình và Tần Chung không phải người đồng đạo, hơn nữa, hắn cũng thấy chướng mắt dáng vẻ mọi chuyện đều nghe theo Lý Ỷ La của Tần Chung. Kỷ Dục nhìn dáng vẻ Tần Chung ăn vô cùng hưởng thụ, hắn im lặng gắp một đũa thức ăn cho vào miệng: Khó trách Tần Chung nghe lời nương tử như thật, thì ra là vì y thị nắm được dạ dày Tần Chung.



(*y thị: cách gọi người phụ nữ, cũng giống như nàng, cô ta, ả,... Nhưng thường thì từ này dùng để gọi người phụ nữ đã có chồng nhiều hơn.)



Ba môn thi hương cuối cùng cũng kết thúc, sau mỗi kỳ thi, bỏ xuống áp lực thi cử, các thí sinh lại bắt đầu ăn chơi điên cuồng. Một mặt chơi đủ các trò để giải trí, một mặt thì nóng lòng mong đợi kết quả khoa thi.



Cuối tháng tám, kết quả thi hương chính thức được công bố.



_________________



Tác giả có lời muốn nói:



Tần Chung: Đây là nương tử ta! Hì hì hì hì hì.....



________________



****Sa: kịch ngắn:



Một ngày kia, Tần Chung làm đại thần khuynh đảo triều chính bị ám sát. Khi thích khách bị bắt, Tần Chung thẩm vấn thích khác.



Tần Chung: "Nói! Tại sao ám sát bổn quan?"



Thích khách: "Ngươi luôn khoe thê tử."



Tần Chung lạnh giọng: "Ngươi muốn giành nương tử ta?"



Thích khách khinh thường, liếc mắt: "Là chướng mắt ngươi suốt ngày khoe khoang."