Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 12 : Cùng nhau đi

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



Tần mẫu nghe xong lại không thấy ngạc nhiên chút nào, bà đã sớm nhìn thấu người hai nhà kia là dạng người gì từ lâu rồi. Chỉ có lão già này là cứ thích làm người có mắt như mù thôi.



Không riêng gì Tần mẫu, những người còn lại trong Tần gia đều biết. Tần Phấn nhíu chặt hai mày, chẳng qua từ trước tới giờ Tần Phấn luôn kiệm lời, cho nên lúc này cũng không biết nên nói gì. Còn Tần Diệu vừa nghe xong thì lửa giận bốc lên tận trời. Tần Diệu hắn cực khổ kiếm tiền, đưa lên cho cha mẹ, đó là chuyện nên làm, nhưng hai nhà kia là cái gì chứ, mấy năm qua chiếm lợi lộc từ nhà bọn họ còn chưa đủ hay sao?



"Cha, cha đã già thì cũng nên nhìn thấu mọi chuyện, đại bá, nhị bá chính là thấy cha dễ bị gạt, cho nên mới làm ra những hành vi như thế. Cha nói thử xem, bọn họ đã lấy của nhà chúng ta hết bao nhiêu tiền rồi? Nói là sẽ trả, nhưng có trả không? Một phân tiền con cũng chưa thấy bọn họ trả. Bản thân chúng ta đói khát chỉ có thể buộc chặt thắt lưng, cháo trắng mỗi bữa cơm đều có thể nhìn thấy cả bóng người. Cha thì rất tốt bụng, đại phát thiện tâm, đem tâm huyết cả nhà cho hết cho người ta... Ây da!" Tần Diệu còn chưa nói xong, thì đã bị tẩu thuốc của Tần phụ gõ lên đầu.



"Lão tử làm người thế nào, còn cần ngươi đến dạy ta sao?" Tần phụ đứng dậy đuổi theo Tần Diệu mà đánh, Tần Diệu thì vắt giò lên cổ mà chạy, hai cha con cứ ngươi đuổi ta chạy vòng vòng trong đại sảnh.



"Ha ha... Gia gia đánh mạnh vào!" Tần Tử Viễn xem cảnh Tần phụ đuổi đánh Tần Diệu thành chơi đùa, vỗ tay cười ha ha không ngừng. Tử Hạo thấy ca ca cười, cũng lớn tiếng cười theo. Ngay cả Tử Như đang ngồi trong lòng Mã Đại Ni cũng hò reo: "Đánh, đánh..."



Tần Diệu vừa chạy vừa tức giận mắng ầm lên: "Ba tên tiểu khốn khiếp nhà các ngươi, có lương tâm hay không hả?"



(*khốn khiếp: có truyện chú thích từ này nghĩa là lưu manh, nhưng cái này không chính xác. Vương bát đản là từ chửi có hai nghĩa:



_nghĩa thứ nhất: là đồ trứng rùa, vì vương bát là rùa, đản là trứng. Hoặc thông dụng hơn có thể dịch là đồ con rùa.



_nghĩa thứ hai: là đồ con rùa rụt đầu. Lý do chửi như vậy là vì trong tiếng hoa chữ vương (王) + chữ bát (八) + đản (O), do từ đản là quả trứng nên được ký hiệu hình tròn chứ không phải chữ  tiếng hoa như vậy nha mọi người. Mọi người vẽ hình tròn quả trứng trước, rồi vẽ chữ bát vào hình tròn, sau đó vẽ tiếp chữ vương vào giữa chữ bát sẽ có hình mai rùa. Nhìn qua giống như là con rùa rụt đầu vào mai. Cho nên mới có cách chửi là đồ con rùa rụt đầu.



_trong truyện của chúng ta thì có thể hiểu câu mắng của Tần Diệu là: "Ba con rùa con các ngươi, có lương tâm hay không?". 
Cơm sáng vẫn là chén cháo loảng soi được bóng người như thường lệ. Một, hai ngày thì còn được, nhưng ngày nào cũng ăn như vậy, làm cho bây giờ Lý Hầu La nhìn thấy đồ ăn gì cũng thèm đến mức hai mắt phóng ra tia sáng màu xanh lục*.



(*mắt phát tia sáng màu xanh lục, xanh lá cây: trong các truyện TQ thường dùng câu nói này để miêu tả sự thèm thuồng, thèm muốn. Câu miêu tả này thường được áp dụng cho các nhân vật có tính cách ham tiền, tinh ranh, ví dụ như nhân vật Kim Kiền trong bộ đến khai phong làm nhân viên công vụ.)



"Mẹ, hôm nay con muốn lên huyện giao sách." Tần Chung ăn xong chén cháo loảng của mình, liền quay sang nói với Tần mẫu. 



Tần mẫu cũng biết sau khi bệnh của Tần Chung tốt hơn một chút thì bắt đầu chép sách, nếu không phải bà không cho phép Tần Chung quá lao lực, thì nói không chừng Tần Chung sẽ chép sách từ lúc trời vừa sáng đến tận đêm khuya.



"Được rồi, lát nữa con đi chung với đại ca, nhị ca của con đi. Lão đại, lão nhị, trên đường đi để ý đệ đệ của các con một chút." Tần Chung bệnh nặng vừa khỏi, khó trách Tần mẫu cảm thấy không yên tâm. 



Tần Phấn gật gật đầu: "Con biết rồi, mẹ!"



Tần Diệu lầm bầm không biết đang nói cái gì.



"Mẹ, con cũng đi, con muốn cùng tướng công lên huyện. Đại ca và nhị ca phải làm việc, không thể đi trễ. Có con đi theo, con có thể chăm sóc cho tướng công. Trên đường có đi chậm một chút cũng không thành vấn đề." Lý Hầu La vừa nghe thấy Tần Chung muốn lên huyện, hai mắt liền phát sáng, vội vã ăn hết chén cháo, giơ tay lên nói.



Tần mẫu nghe xong thấy có lý, nên đồng ý, trước khi đi còn dặn dò Lý Hầu La: "Hầu La, bệnh của Chung nhi vừa mới khỏe thôi, trên đường đi đừng đi nhanh quá, giao sách xong thì lập tức đưa nó về."



"Yên tâm đi, mẹ. Cứ giao cho con!" Lý Hầu La vỗ vỗ ngực.