Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 13 : Phường thêu

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



Không cần đưa Tần Chung đi cùng, Tần Phấn và Tần Diệu liền đi trước. Lý Hầu La bỏ sách vào một cái sọt, mang trên lưng, rồi nhìn Tần Chung, nói: "Đi thôi!"



Vừa ra khỏi cửa, Tần Chung liền duỗi tay: "Đưa cho ta đi!"



Lý Hầu La lắc lắc đầu: "Không sao! Sức của ta rất lớn." Lời này cũng không phải là Lý Hầu La nói quá, tuy rằng dị năng đã tuột về cấp một, nhưng mấy ngày này nàng luôn rèn luyện, sức lực cũng tăng lên không ít.



"Yên tâm, ta sẽ không nói với mẹ đâu!" Tần Chung bóp bóp trán.



Lý Hầu La thấy Tần Chung cứ khăng khăng như vậy, liền bỏ cái sọt sách xuống, ai vát mà không được chứ? Thế nhưng, nàng vẫn dặn dò: "Nếu chịu không nỗi thì cũng đừng cố làm ra vẻ."



Tần Chung gật gật đầu. 



Lúc hai người đi trong thôn, cũng gặp gỡ chào hỏi không ít thôn dân, mấy ngày qua theo Tần mẫu đi nhặt củi, Lý Hầu La cũng nhận biết được hơn phân nửa người trong thôn, Tần Chung còn chưa kịp giới thiệu, thì Lý Hầu La đã lên tiếng trước.



"Thẩm, đi giặt đồ à?" (*thẩm = thím)



"Chào Tiền Thúc..."



"Chào Vương đại gia...."



Những người được chào cũng thân thiện chào lại, có người còn nói thêm mấy lời như: "Chung ca nhi, cháu cưới được một thê tử thật tốt, thử nhìn mà xem, diện mạo xinh đẹp, miệng lại ngọt, tính tình cần mẫn, mẹ của cháu cũng khen không ngớt lời."



Lý Hầu La e thẹn liếc nhìn Tần Chung một cái, hai má đỏ ửng, thẹn thùng mà nói: "Đâu có ạ! Tướng công mới tốt!"



"Nhìn kìa, nhìn kìa, mới đó đã bênh vực rồi, ha ha....."



Tần Chung cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là một kẻ lừa đảo, diễn trò còn giỏi hơn hắn, nếu vị Hầu La cô nương này mà biết thẹn thùng, thì tên của hắn sẽ viết ngược lại.




Cửa hàng thêu do Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường mở cũng lấy tên là Cẩm Tú Phô và Như Ý Phô, nhưng lại được chia ra ở thành bắc và thành nam. Điều này cũng có thể lý giải, kinh doanh cùng một nghề, tự nhiên mà muốn tách ra. 



Lý Hầu La hưng phấn kéo tay Tần Chung đi đến Cẩm Tú Phô trước, dọc đường đi Tần Chung luôn muốn rút tay ra khỏi tay Lý Hầu La, đáng tiếc, bởi vì Lý Hầu La có dị năng, sức lực quá khỏe, cho nên Tần Chung không rút tay ra được.



Trên phố, mặc dù là phu thê, nhưng hai người cứ nắm tay như vậy, cũng có chút khác người, hai tai Tần Chung đỏ ửng, thế nhưng Lý Hầu La cứ một đường xông thẳng về phía trước, nên không phát hiện ra bộ dáng hiện giờ của Tần Chung, mãi cho đến khi tới Cẩm Tú Phô, tay của Tần Chung mới được buông ra.



Tần Chung nhìn bàn tay bị nắm đến đỏ lên, vốn dĩ là tức giận, nhưng sau đó lại thầm cười một cách bất đắc dĩ trong lòng, việc làm "khác người" của vị cô nương Hầu La này cũng đâu phải chỉ có mỗi một việc. 



"Vị phu nhân này, xin hỏi là muốn mua cái gì? Tú nương* của phường thêu chúng ta đều là xuất sắc nhất, nhỏ thì có túi tiền, khăn tay, lớn thì có bình phong, tranh họa, y phục, cần cái gì cũng đều có, phu nhân cứ tùy ý lựa chọn." Tiểu nhị của cửa hàng nhìn thấy Lý Hầu La tuy là còn trẻ, nhưng lại búi tóc phụ nhân*, cho nên mới xưng hô Lý Hầu La là phu nhân, sau đó thì lưu loát giới thiệu về cửa hàng. 



(*tú nương: thợ thêu, thường dùng cho nữ, khi đạt tới một cấp bậc nhất định sẽ được xưng hô là đại sư.



*phụ nhân: nữ tử đã có chồng.) 



"Ta muốn đi xem thử một chút!" Lý Hầu La nói xong, liền bắt đầu xem thử từng món đồ thêu được trưng bày ở tầng này, xác thực đúng như lời tiểu nhị nói, chủng loại đồ thêu ở cửa hàng phong phú đa dạng, quạt, túi tiền, khăn tay, miếng độn giày, hài thêu,.v..v..



Sau khi Lý Hầu La xem qua một lượt, trong lòng cũng đã hiểu biết đại khái, hình thêu trên những món đồ thêu này đều là hoa văn thông dụng, thường gặp, nhưng châm pháp* (kỹ thuật thêu) thành thục, phối màu chỉ tự nhiên, đa dạng phong phú, nói tóm lại, kỹ thuật thêu ở thời này rất phát triển. 



Nhưng trong mắt Lý Hầu La thì bấy nhiêu đây còn chưa đủ tiêu chuẩn, trước không đề cập đến dị năng thêu thùa của nàng, chỉ đơn giản là dùng trình độ thêu thùa của nàng ở trước mạt thế để nhận xét, thì kỹ thuật thêu ở đây cũng chỉ tới ngưỡng cửa đủ tư cách, kỹ thuật thượng thừa thì khỏi phải nhắc tới, càng miễn bàn đến cái gì gọi là tính nghệ thuật, số đồ thêu này lộ ra hơi thở khô khan.



"Tiểu nhị ca, vừa rồi huynh nói là còn có những kiện đồ thêu lớn, xin hỏi là để ở đâu vậy?" Lý Hầu La nhìn thấy ở đây chỉ trưng bày những hàng thêu nhỏ, sau khi xem xong hết, Lý Hầu La liền vẫy tay hỏi tiểu nhị.



Tiểu nhị thấy Lý Hầu La xem nhiều như vậy, ngay cả giá cũng không thèm hỏi, rõ ràng là không có ý muốn mua. Lại nhìn Lý Hầu La và Tần Chung, tuy rằng ăn mặc sạch sẽ, nhưng chỉ là vải thô, trong mắt tiểu nhị liền hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, bất quá tiểu nhị che giấu rất tốt, trên mặt vẫn nở nụ cười: "Phu nhân, kiện đồ thêu lớn rất quý giá, tất cả đều đặt ở lầu hai, nếu phu nhân không ngại thì cứ ở lầu một chọn lựa."



Lý Hầu La tất nhiên là hiểu được ẩn ý trong lời nói của tiểu nhị, nhưng là người từng trải qua thời mạt thế, cho nên chỉ cần không động chạm đến lợi ích của mình, thì Lý Hầu La cũng không quan tâm người ta có thái độ gì với mình.



"Ta muốn đi xem thử!"