Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 119 : Chịu ủy khuất

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Trước cửa Vân Từ Phường, khách nhân ra vào nhiều như mây, Lý Ỷ La đứng trước cửa nhìn một hồi mới tiến vào cửa tiệm.



"Phu nhân!" Tần Tiến đang phân phó công việc cho mấy quản sự, Vân Từ Phường làm ăn ngày càng tốt, trong tiệm ngoại trừ nữ quản sự lo liệu việc tiếp đó khách nhân, còn có thêm hai nam quản sự chuyên lo việc giao tiếp bên ngoài.



Lý Ỷ La gật đầu với Tần Tiến: "Mang sổ sách ra phía sau cho ta!"



Bởi vì phải trông coi cửa tiệm, nên hôm nào muộn quá thì Tần Tiến sẽ nghỉ lại ở tiểu viện mà Lý Ỷ La đã mua ở huyện thành. Lý Ỷ La và Tần Chung về đã hơn mười ngày, hai người suốt ngày đều bận rộn quấn quýt nhau, ngay cả sổ sách cũng chưa từng hỏi tới, hôm nay là lần đầu tiên đến thăm cửa tiệm sau khi trở về.



Tần Tiến vội cầm sổ sách, cung kính đi theo sau Lý Ỷ La.



"Sau khi lão gia và phu nhân đi, danh tiếng cửa tiệm chúng ta càng ngày càng vang dội. Không riêng gì mấy huyện lân cận, mà người của phủ Ích Dương, phủ Càn Dương, thậm chí là phủ Lưỡng Giang cũng tới đây. Bọn họ muốn làm ăn lâu dài với chúng ta. Nhưng mà y phục trong tiệm chúng ta vừa đưa ra đã bán sạch, thật sự không có nhiều hàng tồn. Phu nhân, ngài xem tiệm chúng ta có cần mở rộng quy mô, thuê thêm nhân công không?" Tần Tiến cảm thấy rất tiếc, y phục Vân Từ Phường đẹp như vậy, nhưng lại quá ít. Đối với tiểu tham tiền đã từng chịu cảnh nghèo khó như Tần Tiến mà nói, mỗi lần trơ mắt nhìn bạc trôi đi, là mỗi lần đào tim móc phổi hắn.



Lý Ỷ La xem sổ sách, gật đầu hài lòng: "Tần Tiến, ngươi làm rất tốt! Ta và tướng công ra ngoài lâu như vậy nhưng ngươi vẫn quản lý cửa hàng ngăn nắp gọn gàng. Không tệ! Bắt đầu từ tháng này, tiền lương tăng thêm một phần."



Tần Tiến vội quỳ xuống: "Phu nhân, tiền lương ngài phát cho Tần Tiến đã cao lắm rồi, Tần Tiến là hạ nhân Tần gia, đây vốn là bổn phận, nào dám kể công."



"Đứng lên đi! Đừng động một chút là quỳ. Chính vì ngươi là người Tần gia nên ta mới không bạc đãi ngươi."



Tần Tiến vâng lời đứng lên. Đến Tần gia lâu như vậy, Tần Tiến đã quen thuộc tính tình người Tần gia, đặc biệt là Lý Ỷ La và Tần Chung. Nhìn bề ngoài, Tần Chung có vẻ ôn hòa, nhưng Tần Tiến tuyệt đối không dám làm càn trước mặt Tần Chung. Đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Phu nhân rất thích cười, là ngươi không so đo, nhưng ai trêu chọc phu nhân, đảm bảo người đó không có trái ngọt để ăn.



Hai phu thê này không phải người dễ chọc. Tần Tiến là người có đầu óc thông minh, ngoài trừ cảm kích thì Tần Tiến cũng rất kính sợ Lý Ỷ La và Tần Chung. Tần Tiến biết Lý Ỷ La nói thế nào thì trong lòng cũng nghĩ thế ấy, nếu hắn còn từ chối, ngược lại sẽ chọc Lý Ỷ La không vui.



"Phu nhân, còn chuyện mở rộng quy mô.....?"



Lý Ỷ La lắc lắc đầu: "Tạm thời chưa được! Không cần nôn nóng nhất thời. Tướng công có thể bảo vệ chúng ta đến giờ là vì dù danh tiếng Vân Từ Phường lớn nhưng vẫn chưa động nhiều đến lợi ích người khác. Nhưng nếu mù quáng mở rộng thêm lại là chuyện khác. Chúng ta không cần tự chuốc phiền phức." Tiền kiếm lúc nào không được, hiện tại cánh Tần Chung chưa cứng, cần gì nóng vội.



"À phải, phu nhân, mấy ngày trước Như Ý Phường và Cẩm Tú Phường đều đưa thiệp tới, hy vọng được gặp phu nhân một lần....."



Lý Ỷ La gõ gõ mặt bàn: "Ngươi trả lời bọn họ, cứ nói hôm nay ta rảnh, muốn chiêu đãi hai phường bọn họ một bữa."



"Cả hai?" Tần Tiến ngẩng đầu kinh ngạc.



Lý Ỷ La gật đầu: "Đi đi!"



Tần Tiến dạ rồi đi làm ngay.



Ước chừng nửa canh giờ sau, Tần Tiến quay về: "Phu nhân, bên kia trả lời, nói là sẽ lập tức đến ngay."



Lý Ỷ La gật đầu: "Đợi lát nữa bọn họ tới, ngươi hãy dẫn họ đến phòng khách."



Căn dặn Tần Tiến xong, Lý Ỷ La tự mình đến phòng khách trên lầu hai.



Lại qua thêm nửa canh giờ, Tần Tiến dẫn đường cho một vị nữ tử đi vào. Vị nữ tử này cài trên đầu một bộ diêu, ngoài ra không có trang sức nào khác, tuổi độ khoảng hai mươi bảy_hai mươi tám, đuôi mày khóe mắt đều lộ nét phong tình.


•Thất lưu thương (thương nhân)



•Bát lưu khách (trang viên chủ)



•Cửu lưu điền trang (nông dân).



Trung cửu lưu:



•Nhất lưu cử tử (cử nhân)



•Nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh)



•Tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, âm dương tiên sinh)



•Tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói)



•Ngũ lưu đan thanh (thi họa)



•Lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng)



•Thất lưu tăng (hòa thượng)



•Bát lưu đạo (đạo sĩ)



•Cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân)



Hạ cửu lưu:



•Nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ)



•Nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ)



•Tam lưu đại thần (thầy cúng)



•Tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa)



•Ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc)



•Lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn)



•Thất lưu con hát (các loại diễn viên)



•Bát lưu khiếu nhai (ăn mày)



•Cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).