Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 123 : Chèn ép, phân gia

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Tần mẫu dẫn mấy người con dâu vào nhà, trực tiếp ngồi xuống.



Trong lòng Hoàng thị run lên, cười cứng nhắc: "Bà thông gia, bà nói vậy là sao? Sao tôi nghe không hiểu?"



Tần mẫu hừ lạnh: "Là chính miệng bà nói, mới đó đã quên?"



Từ khi mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia vào nhà, Vương Ngọc Hương liền rụt cổ đứng qua một bên, đặc biệt là thấy khi Lý Ỷ La liếc nhìn mình, Vương Ngọc Hương hận không thể lập tức chui xuống đất. Ngày thường, nàng là người ức hiếp Tần Phương nhiều nhất, bây giờ nhà mẹ đẻ người ta tới rồi, muốn tính sổ, vậy người đầu tiên họ tìm không phải nàng thì còn ai?



Hoàng thị không ngờ Tần Phương thật sự về nhà mẹ cáo trạng, vẫn cố gượng nói: "Tôi không biết nhà lão nhị về nhà mẹ nói cái gì, nhưng tôi tự nhận chưa từng bạc đãi nó. Bà thông gia cứ hỏi thăm thử xem, có con dâu nhà ai cả ngày không cần làm việc không?"



"A?" Lý Ỷ La nhìn thẳng vào Hoàng thị: "Thẩm này, lời này nói không đúng rồi! Tay nghề thêu thùa của tiểu muội nhà cháu là do cháu dạy, cũng chính cháu đưa muội ấy đến tiệm bán đồ thêu, tiền muội ấy bán đồ thêu kiếm được, mỗi tháng đều không dưới ba lượng, cửa tiệm kia vẫn ghi chép lại đầy đủ. Nghe nói tất cả đều nộp vào của công. Chắc là thẩm không biết thêu thùa vất vả thế nào, cả ngày phải cúi đầu, cổ mỏi đến không thẳng được, rất có hại cho mắt. Dù có cẩn thận cũng không tránh được việc bị kim đâm vào tay. Tiểu muội toàn tâm toàn ý với Triệu gia, mỗi ngày liều mạng thêu thùa, bây giờ thẩm lại nói với chúng tôi rằng, tiểu muội không làm việc? Chẳng lẽ chỉ có nấu cơm giặt đồ mới gọi là làm việc? Nếu thật là vậy, tiểu muội, sau này muội đừng thêu nữa, đại tẩu muội làm gì thì muội làm đó là được."



Tần Phương vội gật đầu: "Vâng, sau này muội không thêu nữa!"



"Vậy không được!" Hoàng thị quýnh lên. Mỗi tháng hơn ba lượng bạc, nếu không có chẳng phải là tổn thất lớn sao? Hoàng thị lập tức buột miệng thốt lên, nói xong mới phát hiện không ổn.



Mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia đều lạnh mặt, Lý Ỷ La nhìn Hoàng thị: "Tại sao không được? Không phải thẩm nói tiểu muội cháu kiếm được tiền liền lên mặt à? Vậy nó không kiếm nữa là xong. Sau này nó cũng sẽ làm việc nhà giống mọi người, đỡ phải bị người ta chèn ép ngày đêm. Dù sao chuyện kiếm tiền đã có đàn ông trong nhà lo rồi."



Mã Đại Ni xì một tiếng: "Tam đệ muội, muội có điều không biết rồi, ba lượng bạc mỗi tháng, một năm là hơn ba mươi lượng, thử hỏi khắp làng trên xóm dưới mà xem, đừng nói con dâu trong nhà, dù già trẻ lớn bé trong nhà đều đi làm cũng chưa chắc kiếm được nhiều như tiểu muội. Tuy Triệu gia có hai mươi mấy mẫu đất, nhưng thu hoạch một năm cũng chỉ hơn mười lượng, một mình tiểu muội kiếm được nhiều tiền hơn cả nhà bọn họ cộng lại, làm sao Hoàng thẩm nỡ để mất trắng nhiều bạc như vậy? Bà ta chính là vừa không nỡ để mất tiền, vừa muốn đè đầu tiểu muội, sợ tiểu muội có bản lĩnh, cho là bọn họ vô dụng. Có một số người thật sự không biết tốt xấu, ăn cơm của người ta, no rồi liền chửi rủa người ta! Tính tình tiểu muội lương thiện, Triệu gia biết tiểu muội dễ bắt nạt, nên mới càng ngày càng quá đáng. Biết đây gọi là gì không? Đây gọi là bắt nạt kẻ yếu, được lợi còn khoe mẽ! Gọi là lòng tham vô đáy! Gọi là vong ân phụ nghĩa!"



Trương Thúy Thúy a một tiếng: "Nhị đệ muội, trên đời còn có loại người như vậy à? Xem ra vẫn là muội hiểu biết nhiều hơn tẩu, tẩu chưa từng nghĩ lại có loại người như vậy. Tẩu vốn nghĩ, tính tình tiểu muội rất tốt, lại còn biết kiếm tiền, gả đến nhà ai mà không được xem là bảo bối? Bây giờ coi bộ, tiểu muội gả lầm nhà rồi!"



Mã Đại Ni hừ: "Đúng vậy! Người bình thường có ai làm ra được chuyện này? Con dâu tốt như tiều muội, nếu về làm dâu nhà khác, có ai không đối xử tốt với muội ấy? Nhưng vị thẩm thẩm và đại tẩu Triệu gia này của chúng ta lại không phải người bình thường. Người khác đối xử tốt với bọn họ, bọn họ lại cảm thấy người ta đang sợ mình. Có trách thì trách tiểu muội nhà chúng ta quá ngu ngốc, cứ tưởng tất cả mọi người đều giống như người nhà chúng ta. Mẹ, mẹ có thể bỏ qua, nhưng con thì không bỏ qua nổi! Cũng đâu phải chúng ta không nuôi nổi tiểu muội, cần gì để nó chịu uất ức như vậy chứ? Nếu cho con quyết định, lập tức hòa li. Lúc trước đáng lẽ không nên định thân cho tiểu muội sớm như vậy, đợi tam đệ tiến thêm một bước, muốn tìm gia đình dạng gì mà không được?"



Hoàng thị và Vương Ngọc Hương bị ba người con dâu Tần gia mắng đến mặt vừa xanh vừa trắng. Mà càng làm Hoàng thị sốt ruột hơn là, Tần gia lại có ý muốn cho Tần Phương hòa ly. Chuyện này....



"Im miệng! Đã kết làm phu thê, sao có thể dễ dàng hòa li như vậy? Chuyện này không phải một phía chúng ta muốn là được. Ông thông gia, bà thông gia, hai người cũng đâu muốn chia cách phu thê bọn nó đúng không?" Tần mẫu mắng Mã Đại Ni một câu có lệ, rồi bình tĩnh nhìn Triệu phụ và Hoàng thị.



Triệu phụ ủ rũ không nói tiếng nào.



Sắc mặt Hoàng thị đã cứng đến không thể cứng hơn được nữa. Hoàng thị muốn đè đầu Tần Phương, nhưng bà cũng biết rất rõ, muốn tìm một thông gia như Tần gia, và một đứa con dâu vừa tốt tính vừa kiếm được tiền như Tần Phương là không có khả năng.


"Trời ạ! Ca ca nhà mẹ đẻ của con dâu hai Triệu gia trông thật tuấn tú."



"Nếu lão nương chưa xuất giá, chắc chắn sẽ theo đuổi Tần Giải Nguyên." Có phụ nhân dũng mảnh nói.



"Ha ha ha, cô nên bỏ ý nghĩ đó đi. Cô chưa thấy miệng lưỡi thê tử Tần Giải Nguyên lợi hại thế nào đâu. Nếu cô dám lởn vởn trước mặt Tần Giải Nguyên, chỉ cái miệng của thê tử hắn thôi đã đủ giết cô rồi. Còn ánh mắt của Giải Nguyên phu nhân nữa, phải nói là sắc lạnh như dao, chỉ nhìn một cái mà Vương Ngọc Hương ngay cả thở mạnh cũng không dám thở. Các người không được thấy cảnh tượng mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia mắng Triệu bà tử và con dâu cả Triệu gia đó thôi, ôi thôi, nếu tôi mà bị mắng như vậy, thà chết còn hơn!"



"Không phải chỉ là mắng người thôi sao? Có gì phải sợ?"



"Mắng người? Người ta đúng là mắng người, nhưng lời nói không hề thô tục, lại có thể khiến người khác chỉ muốn độn thổ."



"Có lợi hại đến vậy không?"



"Thật mà!"



Từ sáng sớm tinh sương, Tần Phương đã hưng phấn đứng chờ ở cửa, hôm qua Tần mẫu đã nói hôm nay sẽ mang vật dụng sinh hoạt hằng ngày đến cho nàng. Nàng nấu cơm xong liền ra cửa đợi. Vừa thấy người Tần gia tới, nàng lập tức đi tới đón.



"Cha, mẹ, ca ca, tẩu tẩu, mọi người tới cả rồi!"



"Tiểu muội, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi muội phân gia, chúng ta đương nhiên phải tới, bằng không, một số người không có mắt lại cho rằng muội dễ bắt nạt." Tần Diệu cố ý nói lớn tiếng.



Vương Ngọc Hương ở bên kia ló đầu ra nghe ngóng, vừa nghe thấy lời này lập tức rụt đầu về.



Phân gia rồi, Tần Phương vui vẻ hoạt bát như chích chòe.



Ăn cơm xong, Tần mẫu kéo Tần Phương tới trò chuyện: "Phương Nhi, tùy rằng đã phân gia, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là cha mẹ Thiên Tứ, không thể nào cắt đứt quan hệ được. Cả nhà chỉ có thể giúp con một lúc, không thể giúp được cả đời, tự bản thân con phải mạnh mẽ lên mới được."



Lý Ỷ La cũng nói: "Tiểu muội, bây giờ muội đã nghĩ thông suốt vì sao bọn họ lại dám đối xử với muội như vậy chưa?"



Tần Phương hít sâu: "Dạ, muội đã nghĩ thông rồi! Là bản thân muội vô dụng, muội lùi một bước, họ lại lấn tới hai bước, nếu muội có thể cứng rắn ngay từ đầu, mẹ chồng và đại tẩu căn bản không dám đối với muội như vậy."



Lý Ỷ La gật đầu: "Ngã một lần, khôn hơn một chút! Lần này muội chịu thiệt, ngày sau sẽ tự biết làm như thế nào."



Tần Phương gật đầu thật mạnh, thấy bộ dáng Hoàng thị và Vương Ngọc Hương bị mẹ và các tẩu tẩu mình mắng đến á khẩu, nàng mới biết suy nghĩ trước đây của mình buồn cười đến mức nào. Lương thiện không sai! Sai ở chỗ xem sự nhu nhược thành lương thiện.