Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 173 : Đá tảng

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



"Chuyện này....." Ma ma Trang phủ chần chừ. Trước khi tới, bà ta không tính tới tình huống Lý Ỷ La sẽ cự tuyệt, bởi vì việc thăng tiến của Tần Chung còn nằm trong tay lão gia nhà họ. Bà ta nghĩ: Sao Tần phu nhân này dám đắc tội với Trang gia bọn họ cho được? Ai mà không biết Vân Từ Phường là hạ nhân Tần gia mở chỉ là một cách nói, sự thật còn không phải là sản nghiệp của Tần gia à? Loại cửa tiệm nằm dưới tên tuổi hạ nhân này, Trang gia bọn họ cũng có mấy nơi.



"Tần phu nhân, chẳng lẽ phu nhân đang cố ý đùn đẩy à?" Ma ma Trang phủ sa sầm mặt, bày ra khí thế bức người.



Lý Ỷ La cười khẽ, giương mắt, lạnh lùng nhìn bà ta: "Muốn ghép tội, sợ gì không có lý do! Ta còn phải chăm sóc ba đứa con, ở đâu ra thời gian mà làm? Hơn nữa, thứ Trang phủ các người đòi là bộ giá y độc nhất vô nhị, ta tự nhận tài hèn, không có bản lĩnh làm được nên mới đề nghị các người đến Vân Từ Phường. Làm sao? Không lẽ Trang phủ muốn ỷ thế hiếp người?"



Ma ma Trang phủ đứng dậy, miệng cười nhưng trong lòng thì không, bà ta nói: "Không hổ là Trạng Nguyên phu nhân!"



Bà ta là ma ma cận thân của Trang phu nhân, đi đến đâu mà không được người ta kính nể, một phu nhân của quan lục phẩm nhỏ nhoi cũng dám nói chuyện với bà ta như vậy? Đánh vào mặt bà ta cũng tức là đánh vào mặt Trang gia.



Bà ta hừ lạnh rồi nói với nha hoàn đi theo: "Chúng ta đi!"



Tôn mẫu đứng hầu bên cạnh, thấy người Trang phủ rồi mới cả giận lên tiếng: "Thứ gì vậy? Dù là người phủ Thượng Thư thì cũng chỉ là hạ nhân, thật sự xem bản thân là chủ nhân chắc? Tốt xấu gì phu nhân cũng là phu nhân nhà quan, vậy mà bà ta lại dám ngạo mạn, khinh thường phu nhân như thế."



Lý Ỷ La lắc đầu: "Trước cửa nhà tể tướng là quan thất phẩm*! Bà ta là ma ma theo hầu Thượng Thư phu nhân, diễu võ dương oai cũng là chuyện bình thường."



(*nghĩa là người gác cổng trước cửa nhà tể tướng cũng lớn như quan thất phẩm, ý nói những hạ nhân thích cáo mượn oai hùm.)



"Vậy.... Phu nhân, Trang gia sẽ không vì chuyện này mà ghi hận người và lão gia chứ? Nếu đắc tội với Thượng Thư đại nhân...." Tôn mẫu lo lắng nói.



Lý Ỷ La cười cười: "Đã sớm đắc tội rồi!"



Từ lúc Trang Thượng Thư nói bóng gió muốn Tần Chung thôi nàng, cưới Trang Du, nhưng bị Tần Chung uyển chuyển cự tuyệt thì phu thê nàng đã đắc tội với Trang gia bọn họ rồi. Huống chi, Trang gia và Tần gia còn có thù xưa hận cũ, thêm chuyện này cũng không xá gì.



Nếu Trang Thượng Thư vì một bộ giá y mà ra sức chèn ép Tần Chung, vậy thì ông ta cũng chỉ có vậy.


"Du Nhi, chuyện đã như vậy thì thôi con hãy quên nó đi! Nếu con không hài lòng tay nghề tú nương trong phủ thì chúng ta sẽ đến Vân Từ Phường đặt may. Dù sao Vân Từ Phường cũng là của Tần gia, đến lúc đó, chúng ta cứ thêm một số yêu cầu làm khó dễ bọn họ, xem như là trút giận cho con."



Trang Du nghiến răng nói: "Được!"



Chiều hôm đó, lúc Tần Chung về nhà, Lý Ỷ La thấy bước chân Tần Chung có phần nhẹ nhàng, thầm đoán hắn đang đắc ý chuyện gì đó. Tuy nhiên, nàng cố nhịn không hỏi. Mãi đến khi ăn cơm chiều xong, người một nhà ra đình hóng mát ngồi, Lý Ỷ La mới hỏi: "Tướng công, có phải hôm nay gặp chuyện vui gì hay không?"



Tần Chung vội điều chỉnh dáng ngồi, e hèm một tiếng, mắc cỡ gật đầu: "Ừm!"



"Là chuyện gì thế?"



Trước mặt người ngoài, Tần Chung luôn ôn hòa nhã nhặng, cẩn trọng khuôn phép, chỉ có ở trước mặt Lý Ỷ La, hắn mới chịu để lộ mặt thật của mình. Với người ngoài thì già dặn hiểu chuyện, trước mặt Lý Ỷ La lại không bằng trẻ con.



Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, tận lực giữ giọng điệu bình tĩnh: "Ta được hoàng thượng tán dương!"



Lý Ỷ La kinh ngạc: "Chàng mới vào triều có mấy ngày mà đã được hoàng thượng tán dương?"



"Ừm!" Tần Chung cong cong khóe môi.



"Tướng công, chàng thật là lợi hại!" Đây là lời khen thật lòng. Nàng biết Tần Chung có tính toán, muốn trong một năm tại chức ở Bộ Hành chính tổng hợp này để lại ấn tượng sâu sắc với hoàng thượng, trở thành tâm phúc của hoàng thượng. Nhưng nàng vạn vạn lần không ngờ, Tần Chung đã đạt được bước đầu tiên nhanh như vậy.



"Tiếp theo chàng định thế nào?" Hai mắt Lý Ỷ La sáng lấp lánh nhìn Tần Chung. Tử Tĩnh, Tử Xu ngồi trong lòng mẹ không hiểu gì cả, nhưng cũng bắt chước mẹ, nhìn cha bằng ánh mắt lấp lánh.



Ngón tay Tần Chung nhịp nhịp trên đầu gối, ghé vào tai Lý Ỷ La nói nhỏ gì đó, Lý Ỷ La nghe xong thì hai mắt càng sáng hơn: "Tướng công ta quả nhiên lợi hại!"



"À phải, hôm nay Trang gia phái người tới, muốn ta may giá y cho Trang Du, nhưng bị ta từ chối. Ta bảo họ đến Vân Từ Phường đặt may."



Tần Chung nghe xong, ánh mắt lập tức lạnh đi. Hắn xoa nắn tay Lý Ỷ La: "Làm tốt lắm! Chuyện Trang gia cứ để ta lo liệu."