Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 125 : Mang thai
Ngày đăng: 13:15 30/04/20
Edit: Sahara
Lạc khoản trên thiệp là Vương huyện lệnh. Lý Ỷ La cầm thiệp, nhíu mày: Nếu Lý Nguyệt Nga cho người nhắn tin đến, nàng tuyệt đối không đi. Nhưng hiện tại là Vương huyện lệnh tự mình đưa thiệp mời. Dù sao ông ấy cũng là quan phụ mẫu huyện Vân Dương, mặc kệ sự thật bên trong thế nào, ít nhất trong mắt người ngoài, nàng và Lý Nguyệt Nga là tỷ muội, Tần Chung và Vương Bác Quân là huynh đệ cột chèo, nếu không đi, chính là công khai đánh vào mặt Vương huyện lệnh.
"Ỷ La, nếu không thì để một mình ta đi thôi?" Tần Chung thấy Lý Ỷ La nhíu mày, liền rút tấm thiệp trong tay nàng ra, nói.
"Bỏ đi! Trên thiệp đã viết tên hai người chúng ta, ta không đi cũng không được!"
Hôm nay là lễ tắm ba ngày của Vương gia, Tần Chung và Lý Ỷ La mang theo lễ vật đến đó. Vương huyện lệnh là quan phụ mẫu huyện Vân Dương, lễ tắm ba ngày của cháu trai ông đương nhiên là cực kỳ náo nhiệt. Vương huyện lệnh và Vương Bác Quân đứng ở cửa đón khách, thấy Tần Chung cùng Lý Ỷ La đến, lập tức bước tới thân thiết cầm tay Tần Chung: "Mau vào trong ngồi đi!"
Tần Chung giao lễ vật cho hạ nhân đứng bên cạnh, chắp tay đáp lễ lại Vương huyện lệnh, rồi xoay qua nói với Vương Bác Quân: "Bác Quân, chúc mừng!"
Trên mặt Vương Bác Quân không hề có nét vui mừng vì quý tử ra đời, Tần Chung chúc mừng hắn, hắn cũng chỉ kéo nhẹ khóe miệng đáp lễ.
Lý Ỷ La và Tần Chung đi vào trong sân, tìm một chỗ ngồi xuống. Lý Ỷ La ghé sát tai Tần Chung nói nhỏ: "Sao lần này nam nữ không tách ra?"
Tần Chung quét mắt nhìn toàn trường: "Lễ tắm ba ngày phải cử hành dưới sự chứng kiến của mọi người, nên tất nhiên không thể tách quan khách ra ngồi." Nói xong, Tần Chung thò tay qua nắm lấy tay Lý Ỷ La ở dưới mặt bàn: "Như vậy cũng tốt, chúng ta không cần tách ra."
Lý Ỷ La phì cười: "Cùng lắm là vị trí ngồi khác nhau thôi, vậy cũng được gọi là tách ra à?"
Tần Chung mỉm cười không lên tiếng.
Lý Ỷ La nhắp một ngụm trà, thấy trên bàn có hạch đào, liền duỗi tay tới lấy, tay hơi bóp nhẹ một cái, vỏ hạch đào liền rơi rào rạt xuống như hoa tuyết. Động tác ấy dọa quan khách ngồi cùng bàn ngây người. Trong lòng Lý Ỷ La thầm thè lưỡi một cái: Quên mất đang ở bên ngoài!
Tần Chung không màng ánh mắt của người khác, kéo tay Lý Ỷ La qua quan sát, thấy không bị thương mới nắm tay nàng đặt xuống phía dưới mặt bàn lần nữa, nhỏ giọng nói với nàng: "Muốn ăn cứ nói với ta một tiếng là được."
Nói xong liền cầm lấy cây búa nhỏ chuyên dùng đập vỏ hạch đào, hết sức chuyên chú đập.
Quan khách ngồi cùng bàn có người nhận ra Tần Chung, nên lên tiếng chào hỏi.
Tần Chung đều chào lại từng người, tuy nhiên, tay vẫn không quên đập vỏ hạch đào. Mặc dù Tần Chung vừa đập hạch đào vừa chào đáp lễ người khác, nhưng lúc chào hỏi, thái độ Tần Chung vô cùng nghiêm túc, làm người khác cảm thấy hắn không hề thất lễ.
Lý Ỷ La vội nói: "Đủ rồi tướng công, đừng đập nữa!" Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, thế nào Tần Chung cũng bị nói là sợ vợ.
Lý Ỷ La nhớ tới thái độ của Tần Chung đối với mấy đứa trẻ trong nhà, cho rằng Tần Chung không thích con nít, niềm vui trong lòng vơi đi một chút. Cũng phải, độ tuổi này của Tần Chung, ở thế giới của mình, hắn vẫn đang là học sinh trung học.
Đến buổi tối, Lý Ỷ La ôm bụng lên giường, Tần Chung có thích hay không cũng kệ hắn, nàng thích là được. Sau khi chắc chắn bản thân đã mang thai, một cảm xúc thỏa mãn vui sướng từ trong lòng tràn lên tới tận đại não Lý Ỷ La.
Chờ Lý Ỷ La lên giường xong, Tần Chung mới loay hoay lên giường. Trước đây Tần Chung đều hận không thể khắc Lý Ỷ La vào xương cốt mình, bây giờ lại nằm cách Lý Ỷ La một khoảng, giống như quay lại khoảng thời gian Lý Ỷ La vừa xuyên đến, Tần Chung nằm rất quy củ, hai tay đan nhau để trước ngực, không nhúc nhích lấy một cái.
Lý Ỷ La thầm hừ một tiếng trong lòng, hôm nay là ngày đầu tiên, nhất thời hắn chưa tiếp nhận được, nàng có thể tha thứ, nếu ngày mai hắn còn như vậy, nàng nhất định đánh hắn một trận nhớ đời!
Dường như biết mình đã mang thai, rất dễ buồn ngủ. Lý Ỷ La nằm trên giường không được bao lâu thì đã tiến vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, Lý Ỷ La bị âm thanh sột soạt bên cạnh đánh thức.
Lý Ỷ La không có mở mắt, chỉ lắng nghe động tĩnh của người bên cạnh.
Tần Chung thật cẩn thận nhấc chăn lên, sau đó áp đầu lên bụng Lý Ỷ La, lại sợ đánh thức nàng nên giữ đầu cách bụng nàng một khoảng. Tần Chung nghiêng đầu lắng nghe một hồi nhưng không nghe được động tĩnh gì cả, lại tự mình khoa tay múa chân một hồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ở đâu nhỉ?"
"Con ngoan, con là con trai hay con gái?"
"Ừ, con trai, vậy con nhất định sẽ giống Ỷ La, sau này trưởng thành làm một anh hùng hào sảng."
"Không đúng? Là con gái?" Tần Chung cười khẽ: "Cũng tốt, vậy con nhất định sẽ xinh đẹp giống cha!"
"Con ngoan, con ngoan...." Tần Chung ghé đến gần sát bụng Lý Ỷ La, nhỏ giọng gọi liên tục.
Lý Ỷ La nhắm mắt nhịn cười đến sắp chết, thì ra không phải hắn không thích, mà là ban ngày bất ngờ đến ngu người! Đến tận lúc này mới hồi phục tinh thần, đầu óc luôn khôn khéo thông minh bây giờ hoàn toàn đứt dây, cứ lầm bầm lầu bầu như tên ngốc.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Ỷ La: Đợi đã, tại sao con trai lại anh hùng hào sảng giống nàng, con gái thì xinh đẹp giống Tần Chung? Có phải có gì đó ngược ngược rồi không?