Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 142 : Bình ổn

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



"Lão gia, việc quan trọng nhất bây giờ là Bằng nhi, nó cưỡi ngựa giỏi như vậy, làm sao có chuyện ngã ngựa rồi bị ngựa dẫm như thế?" Trang phu nhân siết khăn tay, nói.



Trang thượng thư nhìn Trang Bằng đang hôn mê, càng thêm tức giận quay qua trừng Trang phu nhân: "Đều do nàng không biết cách dạy con! Suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi lêu lổng, bây giờ còn cưỡi ngựa chạy trên phố. Bị ngựa dẫm thành bộ dạng này cũng là đáng đời nó!"



Từ nhỏ Trang phu nhân đã được Trang gia cưng chiều đến lớn, vốn không phải người có tính tình tốt. Lúc trước, khi Trang Kinh còn chưa có quyền cao, Trang phu nhân được Trang Kinh hết lòng săn sóc, nên từ ngày đầu tiên bước chân vào Trang gia, bà ta vẫn không có ý thức phải thu liễm tính tình của mình. Về sau, Trang Kinh leo lên chức thượng thư, dần dần nắm quyền gia chủ, làm một trượng phu uy nghiêm, mới khiến Trang phu nhân kiêng kỵ vài phần. Tuy nhiên, hiện tại nghe Trang thượng thư nói như vậy, Trang phu nhân liền bị lửa giận thêu đốt: "Lão gia, người nằm đó không phải ai khác mà chính là con của chàng. Bây giờ nó đã thảm tới mức không thể đứng được nữa rồi mà chàng còn ở đó nói mát."



"Nếu không phải nàng cứ nuông chiều nó, nó làm sao to gan lớn mật như vậy? Nàng nhìn Quý phi nương nương trong cung và Lăng nhi, rôi lại nhìn hai đứa ngu xuẩn do nàng nuôi dạy mà xem! Nàng còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó trước mặt ta sao? Hừ! Nó tự mình tìm chết, ta cũng mặc kệ nó!" Trang thượng thư phất tay áo, trực tiếp bỏ đi.



Trang Du mất hứng: "Mắng tam ca thì cứ mắng, kéo theo con làm gì?" Trang Du ghét nhất là người khác nói mình ngu xuẩn.



Trang phu nhân bị Trang thượng thư làm nghẹn khuất, bi thống dâng lên, lại bổ nhào về phía Trang Bằng đang nằm trên giường: "Con của ta! Sau này con phải làm sao đây, hu..hu..."



Advertisement / Quảng cáo



Trang Du bịt lỗ tai, một mình chuồn êm ra ngoài.



Trang thượng thư nhíu mày ra khỏi phòng, mặc kệ Trang Bằng hoang đường như thế nào đi nữa cũng là con ông, hiện tại nó có khả năng thành người tán phế, làm sao ông không xót dạ? Chuyện này có chỗ kỳ lạ rất lớn. Đám tiểu tử này không phải lần đầu cưỡi ngựa chạy trên phố, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống như hôm nay. Tất cả đều ngã ngựa, ngựa nổi điên không chạy tán loạn khắp nơi, mà lại vây quanh dẫm đạp đám tiểu tử này....



Mười mấy thiếu niên ăn chơi lêu lổng cưỡi ngựa chạy trên phố, ngược lại bị ngựa dẫm mất hết nửa cái mạng, chuyện này tạo thành sóng gió không nhỏ trong giới quyền quý. Không phải chỉ có mình Trang thượng thư phát hiện có điểm bất thường mà thôi. Khi người nhà đám thiếu niên kia hỏi đương sự, mỗi người đều trả lời rằng khi đó trên người đột nhiên cảm thấy đau nhói như bị muỗi đốt, sau đó trước mắt bỗng tối sầm rồi ngã xuống ngựa. Chuyện này quá kỳ quái.



Mời ngự y đến chuẩn bệnh thì không phát hiện ra điều gì khác thường.



Mười nhà liên thủ, quyết điều tra ra lẽ. Bọn họ suy đoán tên hung thủ nhất định trốn trong đám người vây xem, liền bắt tay điều tra từ chỗ này.
"Vậy những người bị đệ đệ đả thương thì sao? Mạng của họ không phải mạng à?"



"Chẳng qua là một đám tiện dân...." Trang phu nhân không quan tâm, nói.



Advertisement / Quảng cáo



Còn chưa nói dứt câu đã bị Trang Nhan nhỏ giọng quát một tiếng: "Mẹ, mẹ nói năng cho cẩn thận! Hoàng thượng thương dân như con, đâu ra hai chữ tiện dân? Chuyện này hoàng thượng đã nói rồi, đến đây chấm dứt. Mẹ tốn công truy tìm hung thủ hại tam đệ, còn không bằng ngẫm xem làm cách nào uốn nắn lại tính tình tam đệ cùng tứ muội."



"Nương nương, thần phụ biết người từ nhỏ chỉ gần gũi với tổ mẫu, không thân thiết với thần phụ, nhưng dù sao Bằng nhi cũng là đệ đệ cùng một mẹ với người. Nương nương thật sự nhẫn tâm nhìn đệ đệ mình bị người ta hại thê thảm như vậy sao? Ngay cả đòi lại công bằng cũng không được?"



"Vậy số bá tánh bị bọn chúng đả thương biết đi đâu đòi công bằng đây? Mẹ, mẹ về phủ trước đi, con mệt rồi!"



"Nha đầu chết tiệt kia, làm nương nương rồi thì cả mẹ ruột cũng không để vào mắt. Nó cũng giống đại ca con, chỉ thân thiết với tổ mẫu, xem người mẹ ruột như mẹ còn không bằng cả mẹ kế." Trang phu nhân tức đến đau ngực.



Trang Du bĩu môi, không quan tâm đến những việc này: "Mẹ, con ở nhà lâu vậy rồi, mẹ cho con ra ngoài chơi đi. Còn tiếp tục bị nhốt nữa, con sẽ phát điên mất."



"Không được! Cha con đã nói, nếu chưa hết thời gian cấm túc mà để con đi ra ngoài, thì sẽ tính sổ lên đầu mẹ." Trang phu nhân dứt khoát phủ quyết.



"Vậy.... Vậy mẹ phái người ra ngoài thăm dò một chút, xem thử vị công tử kia có phải cũng lên kinh thi cữ hay không? Huynh ấy không phải là cử nhân à? Lần này khẳng định cũng sẽ lên kinh tham gia khoa cử."



"Ai cơ?" Trang phu nhân nhất thời không nhớ ra.



"Chính là tướng công của thai phụ quê mùa ở huyện Vân Dương đó."