Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 143 : Bắt đầu thi hội

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



"Con nói cái gì?" Trang phu nhân không dám tin nhìn Trang Du: "Con điên rồi sao? Một đại gia khuê tú như con lại đi thầm thương trộm nhớ đàn ông đã có vợ, hắn lại còn là một tiểu tử nghèo nông thôn quê mùa. Con là ai? Con là con gái của thượng thư đương triều! Sao con có thể có ý nghĩ hoang đường như vậy hả?"



"Mẹ và cha không phải cũng như vậy sao?" Trang Du không phục.



"Chuyện của cha mẹ có thể so sánh với chuyện của con à? Ít ra lúc ấy cha con chưa có thê tử. Còn con? Chẳng lẽ con muốn làm tiểu thiếp cho người ta?" Trang phu nhân gõ trán Trang Du.



"Ả nông phụ kia vô lễ như vậy, thôi là được rồi!" Trang Du cản tay Trang phu nhân, bĩu môi nói.



"Con.... Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không? Buộc người ta thôi vợ, làm vậy thì còn gì là thanh danh của Trang gia chúng ta? Nếu chúng ta vừa ngỏ ý, hắn liền bỏ thê tử ngay lập tức, nam nhân bạc tình bạc nghĩa như vậy, con dám gả không? Nếu hắn là người trọng tình trọng nghĩa, không chịu thôi thê tử nguyên phối, chúng ta buộc hắn thôi vợ, hắn có thể không hận Trang gia chúng ta, không hận con sao? Con gả qua đó, còn có ngày lành không? Nhân lúc còn sớm, con mau chặt bỏ ý nghĩ này cho mẹ! Con mau trở về phòng đi, mấy ngày này không được phép ra ngoài." Trang phu nhân nói xong liền ra lễnh cho hạ nhân đưa Trang Du về phòng.



Trang Du vừa đi vừa hét: "Các ngươi buông ta ra! To gan! Mau buông ta ra..."



Trang phu nhân nghe Trang Du gào, chỉ thấy đầu óc mệt mỏi vô cùng. Bà ta bóp trán, chợt nhớ tới con trai còn nằm trên giường, tâm trạng lại rơi vào bi thương: "Ôi, con của mẹ...."



Lý Ỷ La không biết còn có người đang nhớ thương tướng công nhà mình, nàng vẫn thoải mái sống ngày tháng an nhàn của mình. Tần Chung đọc sách, nàng chơi cùng con, nghĩ những món ăn cho bữa tối, nấu làm sao cho cả nhà ăn thật ngon, thật vui vẻ. Để Tần Chung càng có tinh thần đọc sách, để mấy đứa con có thể khỏe mạnh lớn lên.



Hôm qua nấu canh cá trích, hương vị tươi ngon, nước canh đậm đà, Tần Chung rất thích. Lý Ỷ La ăn cũng thấy ngon nên định nấu lại lần nữa.



Advertisement / Quảng cáo



Thời điểm Lý Ỷ La và Tiểu Hồng chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc Tần Chung cũng vừa mở cửa thư phòng đi ra.



"Tướng công, đọc sách mệt à?" Lý Ỷ La nhìn trời, thấy còn chưa tới thời gian Tần Chung rời khỏi thư phòng như mọi ngày.



Tần Chung mỉm cười, đi đến trước mặt Lý Ỷ La: "Học vấn vốn cần tích lũy từng ngày, lâm trận mới mày gươm thì giúp ích được bao nhiêu? Nàng đi chợ à? Ta đi cùng nàng, thuận tiện thư giãn đầu óc một chút."



"Cũng được!" Lý Ỷ La hoàn toàn không để bụng việc Tần Chung có thi đỗ hay không. Theo Lý Ỷ La, thành thật sống qua ngày ở huyện Vân Dương cũng tốt. Nhưng Tần Chung còn có khát vọng muốn thực hiện, hắn muốn làm chỗ dựa cho người thân, vì thế, Lý Ỷ La tôn trọng ý nguyện của Tần Chung.



"Tiểu Hồng, ta và tướng công đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua thức ăn luôn, hôm nay em cứ ở nhà phụ Tôn mẫu trông chừng tiểu thư và thiếu gia đi." Lý Ỷ La cầm lấy cái giỏ trong tay Tiểu Hồng, nói.



Tiểu Hồng vội dạ, nhìn thấy Tần Chung thân mật ôm eo Lý Ỷ La đi ra ngoài, Tiểu Hồng vỗ ngực: Phu thê gia chủ ân ái như vậy, nàng mới gặp được lần đầu tiên.




Tiểu Hoàng cũng kịp phản ứng lại: "Xin lỗi phu nhân, Tiểu Hoàng không cố ý nói vậy, em chỉ lo cho lão gia thôi."



Lý Ỷ La lắc đầu: "Không sao!" Theo những gì tìm hiểu được, tình hình trong trường thi đúng là làm người ta lo lắng: "Mấy năm nay tướng công luôn chú ý rèn luyện sức khỏe, chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt y phục, chắc sẽ không có gì đáng ngại." Nàng còn cho dị năng vào, chắc sẽ không làm Tần Chung chịu nhiều khổ.



"Phu nhân, người thấy lần này lão gia có thi đỗ không?" Vào Tần gia đã lâu, mấy người Tiểu Hồng cũng xem như hiểu được phần nào tính tình Lý Ỷ La, chỉ cần không làm sai quy củ Lý Ỷ La định ra thì Lý Ỷ La rất dễ nói chuyện. Mấy người Tiểu Hồng đều cảm thấy may mắn vì gặp được người chủ tử tế, nên ai cũng thật lòng mong Tần gia ngày một đi lên.



"Đỗ hay không đỗ cũng có sao đâu!" Lý Ỷ La thản nhiên mỉm cười, động tác đưa kim lên xuống chưa từng dừng lại. Nàng thêu rất nhanh, mỗi đường kim mối chỉ đều toát ra mỹ cảm cực lớn. Thời điểm lần đầu tiên mấy người Tiểu Hồng nhìn Lý Ỷ La thêu, ai cũng xem đến ngây ngẩn, đều cảm thấy sao có người lúc thêu thùa còn đẹp hơn cả mỹ nhân nhảy múa thế này?



Advertisement / Quảng cáo



"Nếu lão gia thi đỗ, người sẽ là phu nhân nhà quan, tất nhiên không giống bây giờ, thân phận của hai tiểu thư và thiếu gia cũng có khác biệt rất lớn." Tôn mẫu thấy Lý Ỷ La vẫn thản nhiên như không, bà mỉm cười, nói.



"Hình như là vậy!" Lý Ỷ La gật đầu: "Có điều, người chỉ cần vui vẻ thoải mái là được. Tướng công có thể thi đỗ, thực hiện hoài bão trong lòng tất nhiên là tốt. Nếu không đỗ, Tần gia cũng không còn sống khó khăn như trước, đâu cần phải lo. Ngược lại, ta lại thích cuộc sống đơn giản một chút. Còn về mấy đứa nhỏ, có bản lĩnh thì chúng tự đi tranh giành tương lai, chúng ta là cha mẹ, chỉ cần không để chúng thiếu thốn tình thương là được."



Tôn mẫu nghe xong thì ngây người một hồi lâu: "Phu nhân, đây là lần đầu tiên lão nô nghe có người nói như vậy."



Lý Ỷ La cười khẽ: "Ai không muốn phu quân mình phong hầu bái tướng, chẳng qua là do ta không có chí lớn mà thôi." Vốn dĩ nàng không coi trọng mấy thứ này, trải qua mạt thế khiến nàng hiểu rõ cuộc sống an ổn quý giá thế nào! Người một nhà vui vẻ hòa thuận chính là hạnh phúc lớn nhất.



Tôn mẫu lắc đầu: Phu nhân như vậy, ngược lại chính là người sáng suốt nhất. Bất kể cuộc sống thế nào, phu nhân cũng có thể tiếp nhận.



Chờ Lý Ỷ La may xong y phục cho Tần Chung thì ngày thi hội cũng cận kề.



Đại Việt có hai mươi tỉnh phủ, căn cứ vào trình độ học vấn và dạy dỗ của mỗi tỉnh phủ mà quyết định nhân số thí sinh tỉnh đó nhiều hay ít. Số lượng tiến sĩ triều đình hạn định cho mỗi tỉnh cũng khác nhau. Tóm lại, mỗi khoa thi hội đều có đến bảy–tám ngàn người tham gia thi cử.



Trong bảy–tám ngàn người này, số người đi qua được cây cầu độc mộc, bước vào hàng tiến sĩ, tiếp tục tham gia thi đình lại không có bao nhiêu. Nhiều nhất là khoảng ba trăm người. Trong ba trăm người này còn có cả đồng tiền sĩ. Nếu trừ đi số người đồng tiến sĩ, số người chân chính thi đỗ thi hội trở thành tiến sĩ cũng chỉ có trên dưới một trăm người.



Thi đỗ được cử nhân đã phải trải qua sàng lọc từ các kỳ thi huyện, phủ, hương. Như biển lớn đãi cát. Tuy trong đó lọt không ít mắt cá giả trân châu, nhưng qua nhiều tầng sàng lọc như vậy, bản thân cử nhân cũng coi như là tinh anh của Đại Việt. Ít nhất là trên phương diện học vấn. Mà kỳ thi hội này là tuyển chọn tinh anh trong số tinh anh, một thúng thốc sàng ra một nắm gạo, có thể thấy cạnh tranh tàn khốc cỡ nào.



Tiến, đại biểu từ đây cá chép vượt Long Môn, chân chính bước vào tầng lớp cai trị trong xã hội này. Lui, đại biểu tất cả những gian khổ học hành trước kia đều uổng phí công sức, cần khổ học ba năm nữa, đợi tái chiến trong kỳ thi hội lần sau. Đây là sự tra tấn rất lớn đối với thân xác lẫn tinh thần.



Trước ngày thi một ngày, Lý Ỷ La đi cùng Tần Chung đến trường thì xem qua một lần. Hôm nay, ngày mười bốn tháng tư, trống canh bốn vừa điểm, hai phu thê mặc áo bông thật dày, cùng nhau xuất môn.