Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 157 : Về quê

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Edit: Sahara



Trang thượng thư mời Tần Chung lên kiệu, hai người đi đến một trà lâu tương đối thanh nhã, bao một gian phòng.



Sau khi ngồi xuống, Trang thượng thư nói chuyện đông tây nam bắc, rồi lại nói về huyện Vân Dương, dáng vẻ như một vị trưởng bối từ ái.



Tần Chung luôn giữ nét mặt đúng mực, trong lòng thì càng lúc càng đề cao cảnh giác. Vô sự hiến ân cần, phi gian tắc đạo! Trang thượng thư là Lại Bộ thượng thư đương triều, tay nắm thực quyền, còn hắn chỉ là nhân vật tép riu, cùng lắm cũng chỉ là tân khoa tiến sĩ vừa bước chân vào quan trường, ngoại trừ cái danh lục nguyên cập đệ thì không còn gì đáng để người ta nhắc tới. Đối với các đại thần trong triều, chút thành tích này của hắn còn chưa đáng để họ để vào mắt.



Tần Chung và Trang thượng thư nâng chén cụng ly, biểu cảm không có gì thay đổi nhưng tâm tư không ngừng luân chuyển. Trên người hắn, điểm duy nhất đáng được Trang thượng thư coi trọng không gì ngoài tiềm lực của hắn. Giải thích hợp lý nhất chính là, Trang thượng thư xem trọng tương lai của hắn, nên muốn lôi kéo hắn về dưới trướng khi hắn còn chưa cứng cáp.



Tần Chung nhìn Trang thượng thư ở phía đối diện, ngón tay liên tục gõ gõ lên đầu gối. Loại người như Trang thượng thư, một khi muốn lôi kéo ai đó, chắc chắn sẽ tạo nên mối ràng buộc không thể cắt đứt được. Ý đồ của Trang thượng thư, Tần Chung không nghĩ cũng biết. Điều Tần Chung thấy hứng thú chính là, không biết Trang thượng thư sẽ dùng cái gì để cột chặt hắn?



Trang thượng nghĩ mình nói nhiều như vậy, người trẻ tuổi như Tần Chung chắc chắn sẽ không nhịn được mà hỏi lại, nhưng không ngờ suốt cuộc đối thoại, Tần Chung luôn giữ thần sắc điềm tĩnh nhẹ nhàng nghe ông ta nói, không hề có chút sốt ruột nào.



"Tần Chung, giữa ta và cậu cũng không cần câu nệ làm gì, nói thật, lão phu rất hâm mộ cha mẹ cậu có thể có được đứa con nhân trung long phụng như cậu. Mấy đứa con trai của lão phu, không đứa nào so sánh với cậu được."



"Đại nhân quá khen!" Tần Chung vội chắp tay.



"Aiz da, đã nói cậu đừng câu nệ như vậy rồi mà. Tần Chung, lão phu vừa nhìn đã biết cậu không phải vật trong ao, trước giờ lão phu luôn là người yêu mến người tài, nhìn thấy triều đình có được một nhân tài như cậu, lòng ta rất vui."



"Đại nhân khen ngợi như thế, Tần Chung thẹn không dám nhận."



Ý cười trên mặt Trang thượng thư phai nhạt đi một ít. Ông ta tự xưng lão phu, chính là muốn gián tiếp nói cho Tần Chung biết, không cần phải để ý đến cấp bậc quan chức trong triều, quan hệ của họ còn có thể gần gũi hơn. Mà Tần Chung lại kiên trì tự xưng hạ quan, cũng là đang gián tiếp nói cho ông ta biết quan hệ giữa họ chỉ giới hạn ở đó.



"Ha ha..." Trang thượng thư lại giả vờ cười vui vẻ lần nữa: "Tần biên soạn đúng là câu thúc quá! Lão phu yêu tài, chốn quan trường luôn đầy chông gai, ta luôn không đành lòng nhìn hậu bối có tài chưa kịp thi triển tài năng đã bị mai một. Tần biên soạn, trên chốn quan trường, nếu cậu có được một người nâng đỡ, vậy con đường mà cậu đi sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều." Trang thượng thư nâng chung trà, nhẹ nhàng nhắp một ngụm, nhưng tầm mắt luôn nhìn về phía Tần Chung.



Tần Chung gật đầu: "Đại nhân dạy chí phải!"


Tần Chung đi thi hội, ngoài trừ lo lắng Tần Chung và Lý Ỷ La ở bên ngoài có được bình an hay không, cả nhà còn lo lắng không biết Tần Chung có thi đậu hay không. Nếu thi đậu, vậy Tần Chung sẽ như cá chép vượt Long Môn, địa vị của Tần gia cũng thay đổi.



Tính thấy ngày báo tin vui đã đến, mỗi ngày Tần phụ đều ngậm tẩu thuốc ra đầu thôn trông mòn con mắt.



"Gia gia, về ăn cơm thôi!" Tần Tử Viễn đứng trong sân đập lúa gân cổ gọi Tần phụ đang nhìn chằm chằm về phía cổng thôn.



Tần phụ hút một hơi thuốc, trả lời: "Nghe rồi!" Hôm nay vẫn không có quan sai đến báo tin vui, không biết lão tam ở kinh thành có thuận lợi không.



"Tần bá, mặt trời đã đứng bóng, đang là chính ngọ, mỗi ngày bá bá cứ ngồi ở cổng thôn như vậy coi chừng phơi nắng đến bệnh đấy." Có người đi ngang qua cổng thôn lên tiếng.



"Tiểu tử nhà cậu thì biết cái gì! Con trai Tần lão ca đi thi hội, thi đỗ sẽ thành đại quan. Sau này, nếu con cháu nhà cậu có thể có được tiền đồ như vậy thì cậu có chịu ra đây phơi nắng không?"



"Tất nhiên là chịu! Nhưng mà cháu nghe nói thi hội rất khó, Chung ca có thi đậu không?"



"Cái này mà cũng hỏi, tuy Tần Chung có tài, nhưng đệ ấy mới được bao tuổi chứ? Ta thấy tám phần là rớt chắc rồi." Tần Khả mặc quan phục sai nha, miệng ngậm một cây tăm, đang ngồi xe bò đi tới.



"Cháu lại đi uống rượu nữa à? Cháu đến nha môn làm việc đàng hoàng, việc đàng hoàng của cháu chính là chuyện này đấy hả? Còn nữa, tiểu tử khốn kiếp nhà cháu nói cái gì hả? Ai nói Chung nhi thi không đậu?" Tần phụ tức giận trừng mắt với Tần Khả.



"Tam thúc, không phải con trù ẻo Chung đệ thi không đậu, mà là tất cả mọi người đều nói vậy mà. Đệ ấy còn trẻ như vậy, thi đậu thi hương đã là may mắn rất lớn rồi, làm sao có thể đi đậu thi hội...."



"Keng..... Keng..... Keng......"



Tần Khả còn đang nói dỡ thì chợt nghe thấy tiếng chiêng, trống và tiếng sáo vang lên trên đường lớn.



"Có chuyện gì thế?" Mọi người đang có mặt ở cổng thôn đều sôi nổi nhìn về phía đường lớn.



Tần phụ giật mình, cố đè nén kích động trong lòng xuống, hai mắt cũng nhìn chăm chăm về phía trước.