Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 158 : Phản ứng

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Edit: Sahara



"Nhà nào đón dâu à?" Tần Khả thấy giọng nói mình bị áp xuống thì không vui chút nào, hắn ta hít một hơi rồi nhìn về phía xa xa trên đường lớn.



Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một đội ngũ tiến tới ngày càng gần, đi đầu là hai chiếc kiệu.



Tần phụ thấy thất vọng. Nếu là báo tin vui thì phải là quan sai đến, cùng lắm là cưỡi ngựa, làm gì được ngồi kiệu. Cái này chắc là quan lão gia nào đó ra ngoài làm việc.



"Gia gia, gia gia, ăn cơm!" Tần Tử Viễn thấy Tần phụ đứng yên bất động thì nhanh nhẩu chạy tới kéo kéo vạt áo Tần phụ.



Tần phụ thở dài: "Đi thôi, về ăn cơm!"



"Gia gia, bao giờ tiểu thúc thúc và tiểu thẩm thẩm mới trở về ạ?" Tần Tử Viễn nắm vạt áo Tần phụ, ngước mặt lên hỏi.



"Gia gia cũng không biết!" Tần phụ nhìn đội ngũ kia thêm lần nữa mới quay đầu, chuẩn bị nhấc chân đi.



"Chúc mừng Tần Trạng Nguyên! Chúc mừng Tần Trạng Nguyên! Tần Chung–Tần lão gia đã đỗ Trạng Nguyên!" Đến cổng thôn, kiệu được hạ xuống, quan sai theo sau cất giọng hô lớn.



Tần phụ khựng người, ông cảm thấy khó tin quay đầu lại: "Tử Viễn, con có nghe thấy gì không?"



"Có ạ! Họ nói Tần Chung–Tần lão gia thi đỗ Trạng Nguyên! Gia gia, Tần Chung không phải tiểu thúc thúc của Tử Viễn à? Ý họ là tiểu thúc thúc đỗ Trạng Nguyên phải không ạ?"



Tần phụ há miệng khép miệng nhiều lần, bụng định nói cái gì đó nhưng không sao thốt ra lời được. Sắc mặt càng ngày càng phức tạp, hốc mắt từ từ đỏ ửng.



"Tần Chung đỗ Trạng Nguyên?"



"Ta không nghe lầm chứ? Vị quan sai kia vừa nói Chung ca nhi đỗ Trạng Nguyên?"
"Ông nói cái gì? Ông bảo con trai tôi đi nhờ cậy phu quân con tiểu tiện nhân kia? Đây không phải là chủ động đặt mẹ con tôi dưới lòng bàn chân nó, cho nó chà đạp sao? Lão gia, ông đừng có nói dễ nghe như vậy, cái gì mà vì tiền đồ của Trường Thanh, tôi thấy ông đang mưu cầu chỗ tốt cho mình thì có."



Lý chủ bộ hừ một tiếng: "Đàn gãi tai trâu! Kiến thức đàn bà! Bà đã nhất quyết ngu xuẩn không nghe lời khuyên như thế thì ta sẽ nói thẳng với bà, nhớ kỹ lời ta sắp nói! Nếu bà nhất mực không nghĩ tới đại thể thì cái vị trí Lý phu nhân này bà không cần làm nữa. Còn có rất nhiều người có thể đảm đương!" Nói xong, Lý chủ bộ lại hừ thêm một tiếng, xoay người rời khỏi phòng, đi thẳng về hướng phòng ái thiếp.



"Ông....." Lý phu nhân hận, cầm lấy tách trà ném theo hướng Lý chủ bộ rời đi. Từ khi tiểu thiếp kia vào cửa, Lý chủ bộ càng ngày càng chán ghét Lý phu nhân, cộng thêm chuyện của Lý Nguyệt Nga, Lý phu nhân liên tục chịu đả kích, tâm tình càng ngày càng dễ xúc động, thậm chí có lúc còn như phát điên. Mà hiện tại, Tần Chung đỗ Trạng Nguyên, Lý Ỷ La thành Trạng Nguyên phu nhân, chuyện này càng đánh mạnh vào thần kinh đang căng chặt của Lý phu nhân.



Nước trà nóng bỏng hắt hết lên lưng Lý chủ bộ, làm ông ta đau đến rít lên.



Lý chủ bộ quay đầu lại, âm trầm nhìn Lý phu nhân: "Người đâu! Phu nhân cuồng tâm loạn trí, mau canh chừng phu nhân thật kỹ! Không có lệnh của ta, không cho phép phu nhân ra khỏi phòng nửa bước!"



"Lý Bảo Khôn, ông dám!"



Dưới ánh mắt trừng lớn của Lý phu nhân, cửa phòng từ từ đóng chặt.



Vương huyện lệnh trở về phủ đệ, Vương phu nhân đang chơi đùa cùng cháu trai: "Lão gia, vừa đi Tiểu Thanh Thôn à?"



Vương huyện lệnh gật đầu: "Bác Quân đâu? Nó đi đâu rồi?"



"Còn ở thư viện chưa về."



Từ sau khi Vương Bác Quân quyết tâm từ bỏ khoa cử, y liền đến thư viện dạy vỡ lòng cho đám trẻ con. Dạy ở thư viện nửa ngày, trở về liền cùng bạn bè du thuyền ngâm thơ, ngày tháng khá là tự tại.



"Sao nó lại không có chí hướng như vậy chứ? Tần Chung cũng đỗ Trạng Nguyên rồi!" Vương huyện lệnh thở dài.



"Lão gia, cứ mặc con trẻ đi thôi! Cũng đâu phải lão gia không nhìn thấy, trước kia, lúc chúng ta ép Bác Quân đọc sách, nó đã đau khổ thế nào! Bác Quân thích dạy học, thích ngâm thơ thì cứ tùy nó đi. Chuyện của Nguyệt Nga đã làm Bác Quân đau lòng không nhỏ, chúng ta làm cha mẹ, cũng đừng ép buộc con trẻ nữa!"