Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 48 : Chuyện cũ

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Kẻ đến là một người đàn ông trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi thô kệch, hai mắt híp lại, bàn tay đang lận xoay hai viên bi hạch đào có màu sắc sáng trong lớn.



Ông ta nở nụ cười như cười như không mà nhìn chằm chằm Tần Chung, trong mắt còn có một tia đánh giá.



Đáng nói là một người luôn luôn không dễ dàng để lộ cảm xúc lên mặt như Tần Chung, vậy mà khi thấy người đàn ông kia đi tới thì thân mình lại chợt cứng đờ, mặt đầy phẩn uất, nói: "Hoàng tam gia!"



"Không nghĩ tới Tần tiểu công tử vậy mà vẫn còn nhớ rõ ta!" Hoàng tam gia ngược lại càng cười tươi hơn.



"Ông hại Tần gia chúng ta thành ra như vậy, gia gia ta cũng vì thế mà sinh bệnh, không bao lâu sau thì qua đời. Những việc làm của Hoàng tam gia ngài đối với Tần gia chúng ta, ta đương nhiên phải nhớ rõ!" Tần Chung như biến thành một người khác, hai mắt phủ đầy tơ máu, nghiến răng nghiến lợi nói với Hoàng tam gia.



Vốn định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy phản ứng khác thường của Tần Chung thì Lý Ỷ La bỗng giật mình, rồi quyết định im lặng đứng sau lưng Tần Chung. 



Ngạc nhiên là khi nghe Tần Chung nói xong, Hoàng tam gia càng cười phá lên, cuối cùng còn hứ một tiếng rồi nói: "Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, quá dễ xúc động nóng nảy! Tuy nhiên, Tần tiểu công tử này, nếu chỉ vì vậy mà cậu nhận định rằng ta là kẻ thủ, vậy thì quá sai lầm rồi! Ta và gia gia cậu chẳng qua cũng chỉ là tranh cãi bình thường mà thôi, về sau không phải là đã giải quyết tất cả ở nha môn rồi sao? Gia gia cậu tự mình u uất thành bệnh, chẳng lẽ ông ấy qua đời cũng là lỗi của ta?" Hoàng tam gia lại tiến tới trước một bước: "Cậu ghi hận lên đầu ta chỉ vì điều này?"



Mặt Tần Chung đỏ lên, kích động nói: "Đương nhiên! Chẳng lẽ ông còn làm ra chuyện xấu xa gì khác với Tần gia chúng ta sao?"



Hoàng tam gia liên tục nhìn Tần Chung từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng lại thở dài: "Người trẻ tuổi thật là....."



"Ông....." Giọng điệu khinh thường của Hoàng tam gia dường như làm cho Tần Chung càng thêm tức giận, hắn siết chặt hai nắm đấm, bước lên trước một bước.



Lý Ỷ La vội giữ Tần Chung lại, nôn nóng nói: "Tướng công, bình tĩnh một chút, đừng gây chuyện...." Nói rồi quay sang Hoàng tam gia, "sợ hãi" co rúm người lại một chút.



"Vị tiểu nương tử này ngược lại có mắt nhìn hơn! Tần tiểu công tử, cậu nên học hỏi nương tử của mình một chút đi! Chuyện tranh cãi giữa ta và Tần gia cậu đã qua lâu vậy rồi, cậu nên buông bỏ mới đúng. Bây giờ cậu vẫn còn xúc động như vậy, không phải chỉ tổ liên lụy người thân của cậu càng thêm lo lắng à?"



Tần Chung hít sâu một hơi: "Ỷ La, chúng ta đi! Thứ tiểu nhân vô sỉ như thế, ta không muốn đứng chung một chỗ với ông ta!" Dứt lời, Tần Chung liền kéo tay Lý Ỷ La nhanh chóng rời khỏi đó.



Hoàng tam gia nhìn theo bóng lưng của Tần Chung và Lý Ỷ La, sự hoài nghi trong mắt đã vơi đi hơn phân nửa, ông ta khinh miệt cười khẩy.



Chờ sau khi Hoàng tam gia thu hồi tầm mắt, Lý Ỷ La đã đi đến cửa bỗng nghiêng đầu nhìn lại, hai mắt híp nửa: lão già chết tiệt, dám ức hiếp tướng công ta! Trong tay Lý Ỷ La đột ngột xuất hiện bốn cây kim, nàng khẽ búng tay, bốn cây kim liền bắn nhanh đi trong không khí, phát ra tiếng vút cực nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn đi hết vào hai đầu gối Hoàng tam gia.



Ngay khoảnh khắc bốn cây kim cấm hết vào đầu gối Hoàng tam gia, ông ta chợt cảm thấy hai đầu gối như bị kiến cắn một cái, ông ta a lên một tiếng nhỏ, sau đó cẩn thận cảm nhận kỹ càng thì lại phát hiện không có gì khác thương, vì thế mà cũng không để chuyện này trong lòng nữa. 



"Lão gia!" Lúc này, có một người đàn ông trung niên khác bỗng đi đến bên cạnh Hoàng tam gia. 



Hoàng tam gia cho ông ta một ánh mắt ý bảo câm miệng, rồi mang theo người đàn ông trung niên đó đi tìm Lý chủ bộ cáo từ. Rời khỏi Lý phủ, cả hai liền lên một chiếc xe ngựa.



Vừa lên xe ngựa xong, người đàn ông trung niên đó liền mở miệng nói: "Lão gia, xem ra Tần Chung kia căn bản là vẫn chưa biết thức thời, hay là chúng ta dạy cho hắn thêm một bài học nữa?"



Hoàng tam gia lạnh lùng hừ một cái: "Ngươi biết cái gì! Tần Chung hiện tại vẫn là một tên tiểu tử trẻ tuổi còn chưa mọc đủ lông, hắn lỗ mãng như vậy, ngược lại mới không có gì đáng lo." Nếu Tần Chung mà quá bình tĩnh, thì đó mới là điều Hoàng tam gia ông lo ngại và phải đề phòng. 



"Lão gia nói chính phải! Vậy chuyện rơi xuống nước kia....." Người đàn ông trung niên đó ra vẻ nịnh bợ hỏi tiếp.



"Hắn không hoài nghi! Ta cũng cảm thấy hắn ta không có khả năng biết được! Nếu không phải do hắn lỗ mãng điều tra án tử năm đó, sợ để lộ tiếng gió, khiến cho đại nhân bên trên cho rằng bổn đại gia ta làm việc vô năng, thì tánh mạng của một tên hoàng mao tiểu tử* như hắn còn chưa đáng để ta để vào mắt. Hiện tại chuyện đã qua lâu, dù hắn có muốn làm gì đi nữa thì tất cả đều vô dụng." Hoàng tam gia xoay nhanh hai viên hạch đào trong tay, híp mắt nói.



(*hoàng mao tiểu tử: dịch sát nghĩa là tiểu tử lông vàng, ám chỉ những người còn quá trẻ, suy nghĩ nông cạn chưa chính chắn. Câu này thường dùng để mắng hay châm chọc. Câu nói đồng nghĩa là đồ con nít ranh chưa mọc đủ lông, hoặc là đồ nhãi nhép,.....) 



"Phải phải phải! Lão gia là người nhìn xa trông rộng, những kẻ ngu xuẩn kia sao có thể so được với lão gia!" Người đàn ông trung niên kia không ngừng nịnh bợ lấy lòng.



Hoàng tam gia đắc ý cười cười.



Bên kia, Tần Chung "phẫn nộ dị thường" lôi kéo cánh tay Lý Ỷ La rời khỏi Lý phủ, vừa ra khỏi cổng huyện thành, thì cảm xúc tức giận của Tần Chung bỗng nhiên hoàn toàn bình ổn. 



"Ỷ La, có làm nàng sợ không?" Tần Chung khôi phục lại vẻ ôn nhu dịu dàng như cũ, nếu không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến Tần Chung mất khống chế, thì chắc chắn Lý Ỷ La sẽ cho rằng mình bị ảo giác. 




Lý Ỷ La vội sờ mặt Tần Chung: "Tướng công, chàng làm sao vậy?" 



"Ỷ La..... Ta có hơi sợ..." Giọng Tần Chung rất nhỏ: "Sau khi bị đẩy xuống nước, ta luôn không dám nói lại với người thân, sợ họ cũng sẽ bị trả thù, vì thế mà vẫn giữ kín như bưng mọi chuyện. Nhưng hôm nay, gặp lại Hoàng tam gia......" (*Sa: mọi người tin không?)



Lý Ỷ La nghe mà tâm thấy nhói đau. Thời điểm rớt xuống nước, Tần Chung còn chưa đầy mười bốn tuổi, hắn chắc chắn là rất sợ. Một tay Lý Ỷ La kéo Tần Chung vào lòng, một tay vòng ra sau lưng Tần Chung, dịu dàng vỗ về: "Đừng sợ, đừng sợ! Về sau đã có ta rồi, nếu kẻ nào dám ức hiếp chàng, ta sẽ đánh kẻ đó ị ra quần!" Mấy cây kim kia không nên bắn vào đầu gối của Hoàng tam gia, chiếu lý nên ghim vào đầu ông ta, để ông ta trực tiếp đi trình diện diêm vương. Đồ đáng chết!



"Ừm!" Khóe miệng Tần Chung kéo nhẹ, càng co cụm người hơn, dựa sát vào lòng Lý Ỷ La. Lúc đó, Tần Chung hắn đúng là có chút sợ hãi, có điều không phải là sợ Hoàng tam gia, mà là cái hồ nước với mặt băng dày cộm lung linh trên đầu, cho nên, hắn cũng xem như là không có nói dối... đúng không?



Nhìn dáng vẻ này của Tần Chung, Lý Ỷ La càng thêm đau lòng: "Không có việc gì! Không có việc gì! Tướng công nhà ta là tốt nhất....." 



"Ỷ La, nàng thật sự cảm thấy ta rất tốt à?" Tần Chung gối đầu lên tay Lý Ỷ La, nhỏ giọng hỏi.



Lý Ỷ La đáp không chút do dự: "Đương nhiên, tướng công nhà ta là tốt nhất trên đời!"



Tần Chung ừm một tiếng, thỏa mãn cười cười, tự mình cũng vòng tay ôm lấy eo Lý Ỷ La. 



Ngày hôm sau, Tần Chung phải đến thư viện, Lý Ỷ La không yên tâm: "Tướng công, hay là để ta đưa chàng đi!"



Tần Chung lắc lắc đầu, nói nhỏ vào tai Lý Ỷ La: "Hôm qua không phải đã nói rồi sao, hiện tại ta sẽ không có chuyện gì, mọi chuyện cứ như bình thường là được." 



Lý Ỷ La cũng biết là do mình quan tâm quá nên loạn, nên chỉ đành tiễn Tần Chung đến cửa lớn.



Tần Phương bắt đầu tự mình thêu thùa, thỉnh thoảng Lý Ỷ La sẽ ở bên cạnh chỉ điểm một chút. Tần Phương dùng ba ngày thêu xong một cái khăn tay, hoa văn là do Lý Ỷ La vẽ nền cho Tần Phương, phối màu chỉ cũng là Lý Ỷ La chỉ điểm. Khăn tay thành phẩm, tuy không bì được với Lý Ỷ La, nhưng cũng không kém hơn tay nghề của tú nương thời này.



"Không tệ! Muội thêu rất có linh khí, khăn tay này khẳng định có thể bán ra ngoài."



Tần Phương vừa nghe xong, nhất thời kích động không thôi, lòng nhiệt huyết đối với thêu thùa càng thêm mãnh liệt. 



Mà ở trong huyện, ngay lúc này, hai đầu gối của Hoàng tam gia đột ngột đau nhức vô cùng. Ban đầu chỉ là hơi tê tê một chút, nhưng qua thêm mấy ngày, cái tê tê kì quái đó lại biến thành từng trận đau nhức. Thời gian đầu, cơn đau nhức ấy còn chưa nặng, Hoàng tam gia có thể chịu đựng được. Tuy nhiên, càng về sau, cơn đau nhức ấy càng trở nên dữ dội, giống như là có ai đó dùng búa đống từng chiếc đinh nhọn vào đầu gối ông ta vậy. Hoàng tam gia đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ, cuối cùng thì không thể đứng dậy được nữa, hoàn toàn nằm liệt trên giường.



Ngưởi nhà họ Hoàng hốt hoảng chạy tìm đại phu khắp huyện.



Thế nhưng, hai mắt của mấy đại phu kia đâu có gắn kính thấu thị, nhìn từ bên ngoài thì đầu gối của Hoàng tam gia hoàn toàn không có gì dị thường cả. Mấy đại phu hết châm cứu rồi giải độc, thuốc ngoại thương cũng dùng, nội thương cũng dùng. Hoàng tam gia hầu như là mỗi ngày đều phải uống thuốc, nhưng lại không thấy chút hiệu quả gì, ngược lại càng ngày càng đau hơn.



Nghe nói, Hoàng tam gia mỗi ngày đều mắng các đại phu là lang băm, rồi lại mắng người nhà là không tận tâm tìm đại phu giỏi cho ông ta. Giọng ông ta lớn đến nỗi vọng khắp sân viện.



Tần Chung ở trên huyện cũng nghe thấy tin tức này, trở về liền kể ngay cho Lý Ỷ La nghe. Lý Ỷ La nghe xong liền cười nhạo: "Đáng đời!" Vẫn còn sức mắng người, xem ra là còn chưa đủ đau. Mấy cây kim kia đều được thêm dị năng vào, Hoàng tam gia mà không đau đến mức muốn chặt bỏ hai đầu gối thì thật uổng công nàng ra tay.



Chuyện quả nhiên như Lý Ỷ La nghĩ, thời gian tiếp theo đó, tiếng kêu của Hoàng tam gia một ngày lại thảm thiết hơn một ngày: "Cưa cho ta! Cưa! Mau cưa cho ta! Lão tử không thể chịu nổi nữa!"



________________



Tác giả có lời muốn nói: 



Ngày nọ, Tần đại nhân quyền khuynh triều dã ở bên ngoài khiến bao người khiếp sợ, sau khi về đến nhà, cởi quan phục ra xong liền rúc vào lòng Tần phu nhân: "Nương tử, ta sợ quá!"



"Làm sao vậy?"



"Người trên triều đều rất hung dữ!" Tần đại nhân càng rút sâu vào lòng Tần phu nhân: "Mau ôm ta chặt một chút~!"



Tần phu nhân nổi điên: "Sợ, sợ, ta cho ngươi sợ nè!"