Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 49 : Nồi nào úp vung nấy

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



Thế nhưng làm sao mà cưa chân được! Khoảng nửa tháng sau, không biết Hoàng gia tìm đâu ra được một vị đại phu, vậy mà lại có thể lấy ra được bốn cây kim ở đầu gối Hoàng tam gia. 



Hoàng tam gia nhìn bốn cây kim được lấy ra từ đầu gối mình mà tức giận không thôi, nhưng ngay sau đó, lại cảm thấy sợ hãi nhiều hơn. Ông ta bị người khác bắn bốn cây kim vào đầu gối, vậy mà lại chẳng hề hay biết gì.



Chuyện đầu gối Hoàng tam gia có bốn cây kim làm ồn ào huyên náo Vân Dương huyện một thời gian, mọi người không ngừng bàn tán sôi nổi, chủ yếu là do chuyện này quá ly kỳ, quá kịch tính. 



Tần Chung từ thư viện trở về, kể lại chuyện này cho Lý Ỷ La nghe. Lý Ỷ La thầm cười khẩy trong lòng: Mạng của Hoàng lão cẩu này đúng là lớn thật, nếu kéo dài thêm một thời gian nữa thì không phải chỉ là cưa chân đơn giản như vậy! Nhưng cho dù ông ta đã lấy kim ra được thì cũng để lại di chứng nghiêm trọng, ít nhất là mấy năm tới Hoàng lão cẩu đừng hòng đứng dậy.



Tần Chung không chỉ chăm chỉ đọc sách ở thư viện, mà sau khi về đến nhà còn tự củng cố lại những gì đã học một lần. Lý Ỷ La ở bên cạnh xem thử, chợt bất ngờ phát hiện, thì ra còn có cả kiến thức về hóa học và vật lý. Tuy rằng cái này chỉ là da lông so với những kiến thức của đời sau, nhưng nội dung thì không có gì để nghi ngờ.



"Tướng công, mấy thứ này chàng đều hiểu hết à?" Kiếp trước, thời điểm còn đi học, Lý Ỷ La nàng chính là một kẻ mù tịt về môn khoa học tự nhiên, vừa thấy mấy thứ này thì đầu muốn phình to ra.



Tần Chung ừm một tiếng: "Những thứ này đều có nguyên lý của nó, chỉ cần nắm được cơ bản thì sẽ rất đơn giản!" Tần Chung lấy bút chấm nước viết lên bàn, Lý Ỷ La nhìn hắn viết viết vẽ vẽ nhanh như bay.



"Vậy những cái khác thì sao? Tứ thư ngũ kinh ấy, chàng có thấy khó không?" Lý Ỷ La nhìn chồng sách Tần Chung đặt bên cạnh, mấy cái chi, hồ, giả, dã làm nàng đau cả đầu.



Tần Chung mỉm cười: "Vẫn tốt!"



Lý Ỷ La nhìn Tần Chung bằng đôi mắt long lanh: Thật lợi hại!



Tần Chung bị nhìn đến tay cầm bút khựng lại, hắn lấy bút điểm lên chóp mũi Lý Ỷ La: "Nhìn gì thế, hửm?"



Mỗi lần Tần Chung nói chữ hửm này thì luôn kéo dài một chút. Giọng Tần Chung rất ôn hòa, nhưng khi nói chữ này thì như được bỏ thêm chút rượu vang đỏ, trêu cho tim người ta ngứa ngáy. 



Lý Ỷ La xoa xoa chóp mũi, đè xuống xúc động muốn búng vào trán Tần Chung: "Chàng đừng trêu ta!"



"Ta trêu nàng như thế nào?" Tần Chung buông bút, kề sát đến bên Lý Ỷ La, hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở giao triền. Tần Chung nhìn Lý Ỷ La bằng vẻ mặt vô tội, giống như là thật sự không hiểu Lý Ỷ La có ý gì.



Nhưng Lý Ỷ La biết, Tần Chung căn bản là đang giả vờ: Tiểu hồ ly!



Lý Ỷ La chớp mắt, hai tay câu lấy cổ Tần Chung, cong môi cười, khuôn mặt nhỏ thanh tú của nguyên chủ bị nàng làm cho toát ra một vẻ tà mị, đầu lưỡi liếm liếm lấy khóe môi, kề sát tai Tần Chung hỏi nhỏ: "Chàng muốn biết?"



Hai mắt Tần Chung bỗng trở nên sâu thẳm, cổ họng ngăn không được cơn kích động.




Trong lòng họ chửi thầm, nhưng cũng không dám nhìn loạn nữa.



Tần Chung đem hết thảy thu vào mắt, có thế nào cũng không dặn được ý cười nới khóe miệng, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, nếu không phải địa điểm, thời gian không thích hợp, thì hắn thật muốn kéo Lý Ỷ La vào lòng mà ôm thật chặt. 



Nương tử nói không sai, bọn họ quả nhiên là một đôi trời đất tạo nên!



Tuy nhiên, trong số đó lại có một cô nương đanh mặt, nỗ lực đối diện với Lý Ỷ La. Thời điểm nhìn Tần Chung thì hai má ửng đỏ, lúc nhìn Lý Ỷ La thì ánh mắt như nhìn thổ phỉ.



Lý Ỷ La chạm vào cánh tay Tần Chung: "Có người xem chàng như Đường Tăng bị bắt vào Bàn Tơ động!"



Nơi này không có sách Tây Du Ký, Tần Chung nghiễm nhiên không biết điển cố này, nhưng cũng nghe ra được hàm ý từ lời nói của Lý Ỷ La, bèn hơi hơi nhíu mày: "Mặc kệ đi!"



Lý Ỷ La cũng có chút hứng thú rã rời, so đo với một tiểu cô nương thì có ý nghĩa gì cơ chứ, nên cũng thu tầm mắt lại.



Trên đài xướng, dưới đài đánh chiêng, nào là tháng năm gió thuận mưa hòa, nào là tắm nắng dương quang, làm cho Lý Ỷ La có chút mơ màng buồn ngủ. Nàng hơi ngã ra sau dựa vào Tần Chung, Tần Chung liền lặng lẽ bước tới, để lưng nàng dán vào ngực mình, chống đỡ cho Lý Ỷ La. 



Một tiếng phịch vang lên bên tai, làm Lý Ỷ La bừng tỉnh, nàng nhìn thấy đại sư kia đã nhảy xuống đài, chiêng trống cũng bị thu lại.



"Cầu xong rồi?" Lý Ỷ La vặn vẹo cổ, nhỏ giọng hỏi Tần Chung. 



Tần Chung thấy thế, duỗi tay xoa bóp cổ cho nàng: "Ừm, đợi thôn trưởng nói thêm vài câu thì có thể về được rồi!"



Mọi người đều ngóng cổ về phía trước, mong cho thôn trưởng nói nhanh nhanh lên để có thể về nha sớm một chút. Mà tiểu cô nương vừa rồi ngang ngạnh chống chọi với Lý Ỷ La thì lúc này vẫn còn nhìn Tần Chung, nên dáng vẻ thân mật của hai phu thê cũng rơi hết vào mắt nàng ta.



Hốc mắt tiểu cô nương kia liền đỏ lên: Lý Ỷ La hung dữ như vậy, Tần Chung ca ca nhất định là bị ép buộc!



_________



Tác giả có lời muốn nói: không đủ số lượng chữ, sẽ thêm vào chương khác, cả nhà moa moa. 



________



*Sa: Chương này ngắn là do nguyên tác, không phải Sa lười biếng chia chương nhé!