Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 74 : Đi thi

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara



Sắc mặt Tần mẫu khó coi. Nói gì thì bà cũng hết lòng chuẩn bị lễ vật mừng năm mới, số đồ kia cũng đâu có kém, không ngờ lại bị người ta chê bai.



"Được rồi, tết nhất mà con lại cãi nhau với đại tẩu bên nhà mẹ làm gì chứ? Đẹp mặt lắm sao?" Tần mẫu hiểu quá rõ cái tính này của Mã Đại Ni, không đúng cũng cãi được ba phần lý, người tẩu tử bên nhà mẹ của Mã Đại Ni sợ là không chiếm được chút tiện nghi nào rồi.



"Gì mà đẹp mặt hay không đẹp mặt chứ? Không để thiệt thòi mới là chân lý! Tướng công, chàng nói đúng không?" Mã Đại Ni cho Tần Diệu một ánh mắt quyến rũ.



Tần Diệu vội đáp lại Mã Đại Ni, sau đó mới nói: "Nương tử nói rất đúng! Mấy người đó thường ngày thích khua môi múa mép, nếu mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng phải bận tâm cái nhìn của người ta, vậy thì đời sống quá mệt mỏi rồi!"



Tần mẫu quay đầu đi, không thèm nhìn hai phu thê Tần Diệu cứ liếc mắt đưa tình, bà hừ một tiếng: "Chuyện gì qua cái miệng của con cũng thành có lý hết."



Mã Đại Ni nói tiếp một câu: "Tướng công thật lợi hại!" Nàng ta bày ra dáng vẻ khoe khoang.



"Được rồi, được rồi! Nhà lão nhị đi nấu cơm đi! Lão nhị, con đi giúp cha con đuổi gà vô chuồng..." Tần mẫu lười nhìn đến hai người Mã Đại Ni, trực tiếp sai hai người họ đi làm việc.



Mã Đại Ni lầm bà lầm bầm đi xuống phòng bếp, Lý Ỷ La loáng thoáng nghe được câu có câu không, hình như là: "Ta đúng là mạng khổ...."



Lý Ỷ La suýt nữa đã bật cười ra tiếng, tính tình này của Mã Đại Ni, ngoài trừ Tần mẫu ra thì ai có thể làm khổ được nàng ta chứ?



Hết tết, Tần mẫu liền thả tiếng ra ngoài, tìm nhà chồng cho Tần Phương.



Hiện tại, Tần gia đã không còn giống một năm trước. Tần Phấn và Trương Thúy Thúy làm ăn mua bán rất được. Tuy Mã Đại Ni và Tần Diệu lười biếng, nhưng tháng nào cũng đảm bảo thu vào khoảng tầm ba lượng. Có điều, hai phu thê nhà này chẳng giữ được tiền, thường xuyên mua bao lớn bao nhỏ về. Người trong thôn cũng thường truyền tai nhau là Tần gia gần đây đã phát tài, nhìn mà xem, có thể tiêu nhiều tiền như vậy, khẳng định là bạc kiếm về không ít.



Tần mẫu cũng thường tức giận cầm chổi rượt đánh hai phu thê Tần Diệu.



Nhưng mặc kệ thế nào, Tần gia sống tốt là sự thật. Hơn nữa, Tần Phương còn biết tự mình thêu thùa kiếm tiền. Có nhà mẹ đẻ tốt như vậy, cô nương lại có bản lĩnh, nên tiếng vừa thả ra, liền có người đến cửa làm mai.



Tần mẫu chọn đến hoa mắt, mãi đến tháng ba, bà vẫn chưa chọn được mối nào.



Lý Ỷ La rất thông cảm cho Tần mẫu. Nếu tính tình Tần Phương cứng rắn hơn một chút, thì Tần mẫu đã không lo lắng đến vậy. Đối với Tần Phương mà nói, gia cảnh nhà chồng tương lai chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nhân phẩm. Không ỷ vào tính tình mềm yếu của Tần Phương mà ức hiếp nàng.



Lý Ỷ La cũng lo lắng chuyện hôn sự của Tần Phương, có điều Tần Chung sắp thi phủ, bọn họ phải lập tức lên đường. Tháng tư thi phủ, đậu kỳ thi phủ mới lấy được tư cách thi viện. Thi phủ và thi viện đều được tổ chức ở Ích Dương phủ, một là tháng tư, còn một là tháng sáu. Kinh tế Đại Việt phát triển phồn thịnh, không có quyển địa và thuế má nặng nề, nên trong tay bá tánh đều có dư được chút tiền. Một khi đã có điều kiện kinh tế, rất nhiều người sẽ bắt đầu muốn được thay đổi tầng lớp địa vị, vì thế mà Đại Việt có rất nhiều người đọc sách, ít nhất cũng nhiều gấp ba lần tiền triều.



Điều này khiến áp lực cạnh tranh thi khoa cử tăng lên gấp bội. Mỗi một kỳ thi, tất cả thí sinh dự thi đều khởi hành đến địa điểm tổ chức khoa thi trước một tháng, bằng không sẽ không còn khách điếm ở trọ nữa.



Mấy ngày nay Lý Ỷ La đều bận rộn thu thập hành trang, Tần Chung thì đi lo giấy thông hành, chứng từ dự thi, đảm bảo mọi thủ tục đều đầy đủ. Chạy đi chạy lại liên tiếp mấy ngày trời mới làm xong hết đống thủ tục rườm rà.
Nhìn xem, tốn nhiều tiền thì phục vụ cũng khác hơn.



"Tướng công, chàng quyết định đi!" Lý Ỷ La nhìn Tần Chung.



Cả người Tần Chung khô nóng: "Đến nhà ăn đi!" Trên đường thuận tiện hóng gió cho mát luôn.



Lý Ỷ La lấy áo choàng khoác thêm cho Tần Chung. Tần Chung kéo kéo áo choàng trên người, che đi vị trí dưới eo mình.



Lý Ỷ La buồn cười, giúp Tần Chung sửa lại đai lưng: "Tướng công, đi thôi!"



"Chờ một chút!" Tần Chung đi đến rương hành lý tìm kiếm, rồi lấy áo choàng của Lý Ỷ La ra: "Khoác thêm cái này."



"Ta không lạnh!" Lý Ỷ La không muốn mặc áo choàng. Lúc trước nàng muốn may y phục tình lữ, cho nên mới may thêm một chiếc áo choàng giống hệt cái của Tần Chung, chỉ khác nhau về kích cỡ mà thôi. Về sau mới phát hiện, đẹp thì có đẹp, nhưng đi đường quá bất tiện.



"Mặc đi, bằng không ta không yên tâm!" Hai chiếc áo choàng giống nhau như đúc, người ngoài nhìn vào sẽ biết bọn họ có quan hệ thân mật ngay.



"Được rồi!" Lý Ỷ La nghĩ nhà ăn chỉ ở ngay dưới lầu, đi cũng không xa nên đồng ý.



Nhà ăn ở tầng một, giống như tửu lâu, không gian khá lớn, bày hơn mười cái bàn, người đến nhà ăn ăn cơm cũng kha khá. Vừa thấy Tần Chung và Lý Ỷ La, tất cả mọi người cùng giật mình, đúng là một đôi bích nhân!



Tâm trạng Tần Chung cực tốt, nhưng bề ngoài lại vô cùng bình thản. Mà Lý Ỷ La thì sao? Nói thật, bề ngoài của Lý Ỷ La không tính là tuyệt đẹp, nhiều lắm cũng xem như là một cô nương khả ái thanh tú mà thôi. Tuy nhiên, nhất cử nhất động của nàng đều mang theo một lực hấp dẫn kỳ lạ, cùng đứng chung một chỗ với Tần Chung có vẻ ngoài lóa mắt vậy mà không hề rớt xuống thế hạ phong. Ngược lại càng tăng thêm sức mạnh, nhìn vô cũng hoàn hảo.



Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La, tìm một cái bàn ngồi xuống, tiểu nhị vội vàng đưa thực đơn tới cho hai người: "Khách quan xin thông cảm, dù sao cũng đang ở trên sông, thức ăn không được phong phú, các vị dùng tạm vậy!"



Lý Ỷ La nhìn gương mặt tươi cười thân thiện của tiểu nhị, không biết thuyền này là của nhà nào kinh doanh, huấn luyện hạ nhân không tệ.



Tần Chung gật gật đầu, cười khẽ: "Không sao!" Nụ cười sáng như tinh tú, làm mọi người trong nhà ăn đều không nhịn được mà hướng mắt về phía này, đặc biết là mấy cô nương ở đây.



Lý Ỷ La thấy thế, liền dẫm mạnh một cái vào chân Tần Chung ở dưới mặt bàn. Tần Chung sửng sốt, lập tức thu nụ cười lại, có chút oan ức khiều khiều đôi đũa. Hắn đâu có cố ý, do ở cùng với nương tử nên mới không nhịn được mà cười chứ bộ!



Lý Ỷ La cố ý đề cao âm thanh: "Tướng công, uống canh hạt sen táo đỏ này đi, tốt cho dạ dày."



Tần Chung dịu dàng đáp lại: "Ừm, nghe theo nương tử!" Trong giọng nói chứa đầy cưng chiều mà ai cũng nghe ra được.



Mọi người ở nhà ăn cùng thu hồi tầm mắt, thì ra là một đôi phu thê, còn tưởng là huynh muội chứ!