Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 75 :

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara



****Chương này không có tên chương nha mọi người.



_________



Lý Ỷ La chọn vài món ăn ngon. Tuy hiện tại nàng đã không còn chấp niệm đối với thức ăn như trước, nhưng nàng vẫn rất quý trọng. Chỉ là cơm trắng mà nàng cũng có thể ăn ra mùi vị của món ăn ngon nhất thế gian. Mỗi khi nhìn Lý Ỷ La ăn cơm, Tần Chung cũng cảm thấy dường như mình có thể ăn được nhiều hơn. Hắn gắp một miếng thịt bỏ vào chén Lý Ỷ La, mỉm cười nhìn nàng híp mắt thỏa mãn ăn vào miệng, bản thân Tần Chung cũng bất tri bất giác uống hết nửa chén canh.



"Nương tử!"



"Hửm?"



"Nàng ngồi bên cạnh ta ăn cơm, ta ăn cũng thấy ngon hơn nhiều!" Giọng nói Tần Chung vốn đã ôn nhu, nhưng thời điểm nói chuyện với Lý Ỷ La, đều không tự chủ được mà càng dịu dàng hơn.



Từ lúc hai người đến nhà ăn đến giờ, rất nhiều người cùng không nhịn được mà lén lút đánh giá hai người họ. Hiện tại, vừa nghe Tần Chung nói như vậy, một vài cô nương thầm than trong lòng, đây là tiểu tướng công nơi nào thế, sao có giọng nói dễ nghe như vậy? Làm các nàng đều đỏ tai hết cả rồi.



"Chàng không thấy ta ăn rất khó coi à?" Lý Ỷ La cố ý chế nhạo.



Tần Chung đáp: "Nương tử ăn rất từ tốn!"



Người trong nhà ăn, đặc biệt là các cô nương, tuy rằng họ đều cảm thấy tiểu tướng công này nói chuyện không thành thật, nhưng sao trong lòng lại cứ thấy rung động vậy nhỉ? Trái lại, nam nhân của mình lại chỉ biết cấm đầu ăn, chẳng nói được một câu êm tai nào....



Ánh mắt mọi người cứ thường đảo qua đảo lại giữa Lý Ỷ La và Tần Chung, làm hai ngươi không chịu nổi nữa. Vừa ăn xong, Tần Chung liền nói: "Chúng ta về phòng, nhân lúc trời còn chưa tối, ta có thể đọc thêm vài trang sách." Đám đàn ông trong nhà ăn cứ nhìn Lý Ỷ La mãi, khiến hắn cực kỳ khó chịu.


Ba người kia tức đến đỏ mặt tía tai, một người tức đến sắp hộc máu định mở miệng, nhưng lại bị Lý Ỷ La giành nói trước: "Tuy nói triều đình thực hiện chính sách mới, chiêu nạp hiền tài, nhưng tiểu phụ nhân nhìn dáng vẻ này của ba vị, nếu thật sự đứng trên triều, chắc chắn sẽ dọa các vị đại thần ngất xỉu hết mất. Cho nên, vì muốn thể xác và tinh thần các vị đại nhân được khỏe mạnh, ta thấy các người hay là bỏ đi, đừng đi thi nữa. Ai nha....." Lý Ỷ La che miệng: "Xem ta kìa, lo lắng chuyện này làm gì chứ? Không biết ba vị học hành thế nào mà miệng toàn là phân, làm sao có thể thi đậu được. Ngại quá, là ta buồn lo vô cớ rồi!"



"Ha ha ha ha...." Người xung quanh bị lời nói của Lý Ỷ La chọc cười chảy cả nước mắt, tiểu nương tử này sao lại có cái miệng lợi hại như vậy chứ? Nếu bọn họ mà là ba người kia, sợ là sẽ kiếm cái lỗ mà chui xuống rồi.



"Ngươi..... Hừ! Độc phụ! Tiểu nhân! Thánh nhân nói, chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi, người xưa quả nói không sai!" Ba người kia vừa tức giận vừa xấu hổ. Chẳng qua bọn họ thấy Tần Chung lớn lên tuấn tú, bên cạnh lại có một tiểu nương tử khả ái làm bạn. Nhà bọn họ đều có chút tiền, sử dụng ít thủ đoạn để thông qua kỳ thi huyện. Chính mình là người không có bản lĩnh nên muốn có vài phần chột dạ, lại nghe thấy Lý Ỷ La nói Tần Chung học hành giỏi, cho nên mới mở miệng châm chọc một phen. Khi nói ra những lời kia, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nói cho sướng miệng, nếu có thể chọc hai phu thê này tức phát khóc là tốt nhất.



Nào ngờ lại đá trúng tấm ván sắt, người ta không khóc, nhưng bọn họ thì sắp hộc máu rồi.



"Vậy sao? Vậy các ngươi khẳng định là từ tảng đá chui ra, trong nhà không có mẫu thân hay tỷ muội. Bằng không, đề bọn họ biết đã vất vả nuôi lớn đám tiểu nhân các ngươi, trái lại còn bị các ngươi nói như vậy, nhất định mẹ các ngươi sẽ hận thời điểm sinh các ngươi ra không bóp chết các ngươi cho rồi." Lý Ỷ La lập tức mỉa mai trả lời lại.



"Hay!" Trong số người vây xem có không ít nữ tử và phụ nhân, bọn họ lập tức trầm trồ khen ngợi: "Ba đại nam nhân các ngươi, tự mình độc miệng, cãi không lại người ta thì nói đàn bà này, tiểu nhân nọ. Chẳng lẽ mẹ các ngươi không phải là đàn bà à?"



"Mau.... Đánh cho ta! Đánh gần chết mới thôi!" Ba người kia chẳng những bị Lý Ỷ La mắng chửi, mà còn bị người xung quanh chế giễu một trận, liền tức đến đỉnh đầu bốc khói, trực tiếp ra lệnh cho hạ nhân động thủ.



Tần Chung vội chắn trước mặt Lý Ỷ La, bình tĩnh nhìn ba người trước mặt: "Ba vị huynh đài, các người nói ta thế nào cũng không quan trọng, nhưng các người bôi nhọ giám khảo đại nhân, mê hoặc lòng người là không đúng!"



"Dừng!" Một người ra lệnh cho hạ nhân dừng tay: "Ta bôi nhọ giám khảo đại nhân khi nào?" Lão tử rõ ràng đang mắng tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi!



"Các người nói ta tướng mạo tuấn mỹ, nói ta lấy sắc thờ người, giám khảo đại nhân sẽ vì vẻ đẹp của ta mà cho ta trúng tuyển, có đúng không?" Những lời như vậy đối với một nam nhân mà nói, chính là sỉ nhục tột cùng. Nhưng cố tình, lúc Tần Chung nói ra, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, khóe miệng còn khẽ mỉm cười.



"Ha ha ha, không sai, ta đúng là nói như vậy, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi mà xem...."



Không đợi người này nói hết, Tần Chung lại a một tiếng thật dài: "Các người nói ta như thế nào, ta cũng không để ý, nhưng các người nói giám khảo đại nhân sẽ vì nguyên nhân hoang đường này mà cho ta trúng tuyển, há chẳng phải là đang ám chỉ giám khảo đại nhân vô đức, làm rối kỉ cương sao? Cũng nói giám khảo mà triều đình tuyển chọn giám sát kỳ thi này không công bằng công chính? Ba vị huynh đài, rốt cuộc thì các người có âm mưu gì? Nếu không, sao lại bôi nhọ triều đình, bôi nhọ giám khảo đại nhân, ngay lúc kỳ thi sắp bắt đầu lại hồ ngôn loạn ngữ, nhiễu loạn lòng người?"