Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 76 : Chỗ đặt chân

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara



Lời Tần Chung vừa dứt, ba người đối diện liền cứng đờ cả người như bị hóa đá. Làm rối kỉ cương, ám chỉ giám khảo bất công, đây là tội lớn cỡ nào? Khoa cử là con đường kén tài của triều đình, ngàn vạn người đọc sách trong thiên hạ đều mượn cơ hội này để xoay người. Một khi xuất hiện chuyện làm rối kỉ cương, vậy thì tiếp theo sau đó chính là dân chúng phẫn nộ....



"Tướng công, thì ra bụng dạ của bọn họ khó lường như vậy. Vẫn là chàng thông minh, vừa liếc mắt đã nhìn thấu âm mưu của bọn họ. Tướng công, chàng thật lợi hại!" Lý Ỷ La vươn đầu ra từ sau lưng Tần Chung, vẻ mặt kinh ngạc sùng bái. Nhìn xem, đây mới gọi là đánh rắn đánh giập đầu, quả nhiên, nàng chỉ thích hợp với việc động thủ.



Ba người đối diện hiện giờ không rảnh mà bận tâm đến chuyện Lý Ỷ La vừa bổ thêm một đao. Nếu lời Lý Ỷ La làm bọn họ tức phát điên, thì lời của Tần Chung càng làm bọn họ phát lạnh từ tận đáy lòng. Nhìn Tần Chung thản nhiên nói ra lời nói giết người không thấy máu, mà hắn lại còn mỉm cười, cả ba người kia đều không nhịn được mà run lên. Mắc cái gì mà bọn họ phải độc mồm độc miệng chứ....



"Ngươi đừng nói bậy, chúng ta không hề có ý này! Ta thấy ngươi mới đúng là kẻ dụng tâm bất lương!" Kẻ đứng đầu trong ba người kia, cũng chính là kẻ ban đầu nói Tần Chung giống nữ tử, hắn yếu ớt hô lên một câu: "Chúng ta đi!" Chuyện này không thể tiếp tục tranh cãi nữa, bằng không sẽ ngày càng lớn chuyện.



Nói không chừng bọn họ còn mắc vào tội lao ngục. Cũng may tất cả mọi người đều không quen biết, chỉ cần không chạm mặt tên tiểu bạch kiểm này, thì chắc sẽ không sao. Đá phải tấm ván sắt là bọn họ xui xẻo!



Ba người kia cơ hồ là quắp đuôi hốt hoảng chạy đi.



Ánh mắt Lý Ỷ La lạnh lùng, vũ nhục Tần Chung xong rồi cứ thế mà bỏ đi? Ba cây kim lặng im không tiếng động xuất hiện trong tay Lý Ỷ La. Sau đó nàng khẽ nhấc tay một cái, ba cây kim liền chia ra bắn vào lưng ba người kia. Cho các ngươi độc miệng, vậy thì cho các ngươi nếm thử mùi vị họa từ miệng ra.



Tần Chung im lặng nhìn theo bóng lưng ba người kia, mi mắt hơi híp lại. Chờ ba người đi khuất rồi, Tần Chung mới xoay người lại xoa xoa đầu Lý Ỷ La: "Đừng sợ!" Ba người kia vũ nhục hắn, Ỷ La đã giúp hắn hả giận. Đối với loại người thùng rỗng kêu to, Tần Chung căn bản là không thèm chấp nhặt làm gì. Suy cho cùng, cái tội danh làm rối kỉ cương chẳng qua là Tần Chung chụp mũ cho ba người kia, một khi làm lớn chuyện thì chính hắn cũng bị liên lụy. Nhưng bọn họ mắng Ỷ La, bọn họ lại dám mắng Ỷ La là độc phụ! Đây là điều mà Tần Chung ngàn vạn lần không thể nhịn! Ỷ La của hắn lương thiện như vậy, độc chỗ nào?



Lý Ỷ La đâu biết suy nghĩ trong đầu Tần Chung, nàng lắc đầu đáp: "Ta không sợ!" Nàng có cái gì mà sợ? Nàng chỉ giận đám người kia dám vũ nhục Tần Chung. Còn về chuyện bị người ta mắng, Lý Ỷ La không hề để trong lòng.



"Thật là đen đủi, gặp phải mấy kẻ bệnh thần kinh!" Nàng và Tần Chung nói lời âu yếm, chọc ghẹo gì đến bọn họ chứ? Lại cứ thích chen miệng vào, chen miệng thì chen miệng, cố tình sức chiến đấu còn yếu như vậy.



Tần Chung dắt tay Lý Ỷ La: "Đi thôi, chúng ta đi tìm khách điếm."



Hai người mang theo hành lý đi về phía thành bắc. Thành bắc náo nhiệt phồn hoa, Lý Ỷ La đi bên cạnh Tần Chung, không ngừng nhìn ngó hai bên đường, hoàn toàn để mặc Tần Chung dắt tay mình đi.



Thành bắc có không ít khách điếm, bọn họ muốn tìm khách điếm nào gần trường thi một chút. Họ có thể nghĩ đến điều này thì tất nhiên những người khác cũng nghĩ đến. Vì thế, mấy khách điếm gần trường thi đều đã chật cứng người.



Hai người đành phải tìm ngược trở lại, thời điểm sắp ra khỏi thành bắc, cuối cùng cũng tìm được một khách điếm tạm xem là hài lòng.




"Được rồi, cũng sớm thấy hết rồi, mau mặc vào đi." Lý Ỷ La đưa y phục cho Tần Chung, nhìn khoảng cách giữa bình phong và thùng tắm, đúng là có hơi xa. Hửm? Sao nàng cứ cảm thấy vị trí bình phong hình như bị thay đổi? Vừa rồi không phải là ở chỗ này sao?



Tần Chung tắm xong, không bao lâu sau Lý Ỷ La cũng đi tắm. Trong lúc Lý Ỷ La tắm rửa, Tần Chung liên tục đi tới đi lui trong phòng, tầm mắt thường xuyên liếc liếc về phía bình phong.



Lúc lên giường ngủ, Tần Chung đột ngột gọi Lý Ỷ La: "Ỷ La!"



"Hả?"



"Ta không nhỏ chứ?"



Lý Ỷ La không trả lời.



"Vừa nãy nàng đã xem qua rồi, lớn hơn trước rất nhiều."Giọng nói ai kia thấp thỏm, còn có chút ý vội vàng chứng minh.



Lý Ỷ La phụt một tiếng, bật cười lớn. Nàng sờ sờ gương mặt Tần Chung trong bóng tối: "Tần Tiểu Chung, chàng giở trò lưu manh nha."



Tần Chung nhất định đòi cho được đáp án: "Nàng còn chưa trả lời ta."



"Lớn! Lớn rất nhiều! Ngủ đi!"



__________



Tác giả có lời muốn nói:



Tần Chung (tâm hồn bé nhỏ nhớ mãi không quên): Cứ nói ta nhỏ, ta rõ ràng không hề nhỏ.....



Lý Ỷ La: Cái lão nương nói rõ ràng là tuổi tác của chàng có được không!