Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 97 : Ý thức

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



****lượt bình chọn 1 chương chỉ bằng 1/4 lượt view, huhuhunh!!!!!



__________



Lý phu nhân giành nói trước trước khi Lý Ỷ La kịp mở miệng: "Ỷ La, lá gan của ngươi cũng lớn thật, lại dám đập bàn trước mặt ta và cha ngươi? Ngươi không sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh phu quân ngươi sao?"



Lý Ỷ La bình tĩnh liếc nhìn Lý phu nhân, rồi nàng đột nhiên bật cười: "Có đôi khi ta nhìn bà liền cảm thấy thật kỳ diệu. Rốt cuộc là ai cho bà lá gan để bà nghĩ ra chủ ý này HẢ? Bà không sợ bôi nhọ thanh danh....."



"Tiểu muội!" Lý Nguyệt Nga siết chặt khăn tay, cắt ngang lời Lý Ỷ La, nàng ta khẽ lắc đầu với Lý Ỷ La: "Chuyện này là do mẹ không đúng, ta thay mẹ xin lỗi muội. Mẹ, tiểu muội và muội phu ân ái như vậy, có con hay không tất nhiên cũng có dự tính của riêng mình, mẹ hà tất gây thêm chuyện làm gì?"



Lý phu nhân cũng căng thẳng, nhưng bà ta chỉ nhìn chằm chằm Lý Ỷ La chứ không nói lời nào.



"Mẹ....." Lý Nguyệt Nga nhìn Lý phu nhân với vẻ mặt khẩn cầu.



Vương Bác Quân cũng cảm thấy không khí có phần quỷ dị, hắn nhìn Lý phu nhân nói: "Nhạc mẫu, nạp thiếp hay không là do tiểu muội và muội phu tự mình quyết định, người cần gì lo lắng chuyện này." Vương Bác Quân cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không nhìn ra Lý phu nhân đối xử với Lý Ỷ La hoàn toàn không phải tốt như đối với con ruột giống lời bà ta từng nói. Nói đúng hơn, có người mẹ thật lòng thương con nào lại nôn nóng nhét tiểu tiếp cho con rể mình như vậy chứ? Hắn cũng có mấy di nương, khi hắn còn nhỏ, nhìn thấy mẫu thân vừa nghe phụ thân đến phòng của di nương, mẫu thân liền âm thầm rơi lệ. Từ lúc đó hắn đã quyết định, sau này lớn lên thành gia lập thất, hắn chỉ cưới thê, tuyệt không nạp thiếp...



Lý phu nhân nhìn Lý Ỷ La mà giật giật khóe miệng. Hôm nay là bà ta lỗ mãng, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia của Lý Ỷ La thì bà ta lại không nhịn được, bây giờ lại còn tự đẩy bản thân vào hoàn cảnh lên không được mà xuống cũng không xong này.



"Mẹ...." Lý Nguyệt Nga lại gọi thêm một tiếng.



Lý Ỷ La nhếch mép cười khẩy: "Được rồi, đừng ép Lý phu nhân cao cao tại thượng đây nữa, nếu đã có người quên mất chuyện mình làm, vậy thì ta sẽ tốt bụng nhắc nhở họ một chút vậy."



"Ngươi dám!" Lý phu nhân cuống lên.



"Câm miệng!" Lý chủ bộ kinh hãi.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi. Dù mẹ muốn làm gì thì cũng nên bàn bạc kỹ trước với con chứ, bằng không sẽ giống như hôm nay vậy, không làm tổn thương được Ỷ La, ngược lại còn hại bản thân."



"Đó còn không phải là vì con sao?" Lý phu nhân cầm khăn tay lau khóe mắt.



"Phải, là vì con! Là con không đúng, để mẹ chịu uất ức! Nhưng chuyện đó tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, bằng không cha mẹ chồng con sẽ đối xử với con thế nào đây? Tướng công chắc chắn cũng sẽ chán ghét con. Còn có thanh danh của Lý gia cũng sẽ bị phá hỏng."



Lý phu nhân tức muốn phát điên: "Không ngờ chuyện lúc trước lại trở thành bùa hộ mạng của tiểu tiện nhân kia."



"Mẹ, Ỷ La cũng là con của cha, mẹ cần gì nói khó nghe như vậy." Lý Nguyệt Nga không đồng ý với cách gọi của Lý phu nhân.



"Cái gì mà con của cha con chứ? Cùng lắm chỉ là thứ hạ tiện do ả hồ ly tinh kia quyến rũ cha con nên mới sinh ra được thôi!" Nhớ tới những lời hôm nay Lý Ỷ La mắng Lý chủ bộ, trong lòng Lý phu nhân chợt thấy vui vẻ hơn một chút: "Lá gan nó cũng lớn thật! Cũng tốt! Để cha con thấy rõ bộ mặt thật của nó là như thế nào."



Sau khi Tần Chung và Lý Ỷ La rời khỏi Lý phủ, hai người đi đến một góc đường, Tần Chung quan sát Lý Ỷ La từ trên xuống dưới kỹ càng một lần: "Ỷ La, nàng không sao chứ?"



Lý Ỷ La cẩn thận càm nhận thấy không có gì lạ mới lắc lắc đầu.



Thế nhưng, tâm trạng Tần Chung lại không dám thả lỏng, đáy mắt ẩn hiện chút âm u. Hắn ôm chặt Lý Ỷ La, không ngừng vuốt lưng nàng. Cũng không biết là đang trấn an Lý Ỷ La, hay là trấn an chính mình: "Không sao, không sao hết...."



Lý Ỷ La gác đầu lên vai Tần Chung, thở một hơi dài, nếu ý thức của nguyên chủ thật sự còn trong thân thể này, vậy nàng đúng là tu hú chiếm tổ. Nhưng, nàng và Tần Chung đi đến ngày hôm nay, chứng kiến Tần gia càng ngày càng phát triển, nếu bắt nàng từ bỏ hết mọi thứ trước mắt, rời khỏi Tần Chung.... Nàng... Nàng không nỡ! Không làm được! Cũng không biết làm như thế nào!



Tương lai sẽ đi về đâu đây? Tâm trạng Lý Ỷ La hoang mang.



Sau khi Tần Chung lo lắng một hồi, hắn ép bản thân phải mau chóng bình tĩnh. Hắn mặc kệ thân thể này vốn thuộc về ai, nhưng bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng cướp đi Ỷ La của hắn! Ai cũng đừng hòng!



Vốn dĩ tất cả mọi thứ đều tốt, nhưng Lý phu nhân và Lý chủ bộ lại cố tình gây chuyện, Tần Chung mấp máy môi, nếu vì quá rảnh rỗi nên có thời gian lo chuyện bao đồng, vậy thì hắn sẽ tìm chút chuyện tốt cho bọn họ làm.